Nhọc nhằn suốt hai giờ, cuối cùng Bàng Tử mất kiên nhẫn nói: "Không nghĩ ra được thì tạm bỏ qua, dù sao manh mối vẫn ở đó không biết chạy. Tới giờ ăn cơm tối rồi, đợi chúng ta no nê rồi suy nghĩ lại sau. Từ lúc đến Sơn Hải Quan còn chưa được thử đặc sản ở đây đâu! Tôi thấy bên cạnh khách sạn có một quán cơm nhỏ phục vụ thịt xiên nướng nhìn cũng không tệ, hay là chúng ta tới đó thử xem đi?"
Nghe Bàng Tử nói vậy, tôi cũng cảm thấy bụng mình đang đói cồn cào. Shirley Dương không có ý kiến, cả ba liền xuất phát đi tới quán cơm nhỏ. Đồ nướng ở Sơn Hải Quan thật sự rất độc đáo. Thịt dê nướng bề ngoài chín giòn, bên trong mềm mại. Thịt nạc khô nhưng không teo, thịt mỡ béo mà không ngấy. Rải bột thì là với bột ớt... ăn đến tôi và Bàng Tử còn chẳng thèm nói chuyện với nhau. Còn có các loại rau củ nướng. Cái gì mà đậu que, hẹ, cà tím, tỏi... Cái gì ăn được cũng đều có thể nướng. Shirley Dương cũng ăn không ngừng miệng. Chỉ chốc lát sau, bàn của chúng tôi đã chất chồng xiên tre và chai bia.
Cuối cùng cơm nước no nê, cả ba xiêu xiêu vẹo vẹo trở về khách sạn tắm rửa thay quần áo, chìm vào giấc ngủ không mộng mị.
Phải mất mấy ngày nữa Răng Vàng mới tới, chúng tôi vừa chờ cậu ta vừa đi dạo quanh Sơn Hải Quan, quả thật là cuộc sống thảnh thơi. Hôm nay chúng tôi đang đi thăm di chỉ tàn tích Vạn Lý Trường Thành, Shirley Dương tranh thủ lúc Bàng Tử đang đi tiểu ở chân tường thành thì cô ấy hỏi tôi: “Lão Hồ, anh thích cuộc sống như vầy không?”
"Đương nhiên là tôi thích.” Tôi đáp: “Có đồ ăn ngon, có cảnh đẹp xem, rảnh quá thì đi dạo xung quanh. Cuộc sống vô tư thoải mái."
"Cảnh trí ở Mỹ cũng rất đẹp, cũng có một loại phong tình và trải nghiệm khác." Shirley Dương tiếp lời.
Tôi sững sờ, biết cô ấy lại muốn thuyết phục tôi cùng trở về nước Mỹ. Về vấn đề này, chúng tôi từng nói qua nhưng tôi không nỡ lòng từ bỏ Bàng Tử và gia đình của các chiến hữu đã ngã xuống nên luôn chậm chạp lề mề, không hạ quyết tâm về nước Mỹ. Rốt cuộc vẫn luôn chưa cho ra kết quả... Tôi hiểu Shirley Dương đơn giản chỉ muốn tôi bớt mạo hiểm, có thể an ổn sinh sống bên nhau. Nhưng hai mục đích thật sự quá đối chọi, nhất thời tôi cũng không biết phải quyết định làm sao...
Ngay khi tôi đang lúng túng không biết nên trả lời như thế nào thì con gái của chủ khách sạn chạy đến hét lên: "Chú Hồ, ở khách sạn có người tìm chú."
Tôi nghe vậy liền biết ngay là Răng Vàng đã tới bèn nhanh chóng gọi Bàng Tử và Shirley Dương trở về khách sạn. Quả nhiên vừa bước vào phòng đã trông thấy Răng Vàng đang ngồi trên giường chờ chúng tôi.
"Hồ gia, Bàng gia, Dương tiểu thư! Rốt cuộc cũng gặp được mọi người rồi! Nhìn các vị là biết đã chịu cực khổ..." Răng Vàng kích động đứng dậy, nhìn chúng tôi đánh giá.
Quả thực, trên mặt và tay của chúng tôi vẫn còn lưu lại dấu vết bị kiến cắn và lửa đốt. Shirley Dương thì bị trầy một đường trên mặt khi đang vật lộn chiến đấu với Quỳ Quỷ. Bàng Tử lao tới nói: "Đều là chuyện nhỏ, quan trọng là cậu tới đây rồi. Sau khi có vũ khí, chúng ta có thể xuất phát đến vị trí tiếp theo."
Shirley Dương nghe Bàng Tử nói vậy thì chạy nhanh đi đóng cửa phòng. Tôi nói với Răng Vàng: "Kim gia, làm phiền cậu chuyến này rồi. Tiểu Bàng nói không sai, thiếu vũ khí có nhiều điểm bất tiện. Thấy cậu đến, trong lòng chúng tôi càng kiên định hơn nhiều."
Răng Vàng cười nói: "Hồ gia à, anh nói sao vậy? Chuẩn bị công tác hậu cần cho ba người chẳng phải là nhiệm vụ chính của tôi sao?” Dứt lời, gã đặt túi hành lý lớn trên đất, mở ra lấy đồ. Sau đó thì nói: "Hiện tại tình hình kiểm tra nghiêm ngặt, súng ống không dễ kiếm nên tôi chỉ lấy được một khẩu súng lục Browning và một khẩu tiểu liên Thompson. Đạn cũng không nhiều, chỉ có bao nhiêu thôi, tốn rất nhiều công sức mới lấy được đó!"
Bàng Tử thấy hàng ít như vậy thì bực bội nói: "Ba người hai khẩu súng, còn có một cái là súng lục, chia ra làm sao đủ? Làm thế quái nào được?"
Răng Vàng mỉm cười xu nịnh: "Bàng gia đừng lo, tôi biết hàng có hơi ít nên đã kêu người chuẩn bị thêm nỏ." Dứt lời, gã móc ra một chiếc nỏ làm bằng thép tinh luyện, dài chừng sáu mươi centimet, mỗi lần bắn ra liên tiếp ba mũi tên.
"Các vị đừng coi thường nó chỉ là vũ khí lạnh, nhưng lực xạ kích ở hàng cận chiến gần như không thua gì Browning, chỉ có điều lúc thay tên thì hơi phiền phức." Răng Vàng vừa giải thích, sau đó lại lấy ra ba chiếc xẻng công binh lớn. Cán xẻng được chế tác từ thép tốt có thể gấp lại, một đầu là xẻng còn đầu kia là cuốc, dùng rất tiện tay.
Tôi ước lượng rồi nói: "Làm khó cho cậu rồi! Gần đây cảnh sát tra chợ đen gay gắt quá, có mấy món này dùng cũng đủ rồi. Bàng Tử, cậu dùng khẩu Thompson, Dương tham mưu trưởng dùng Browning đi. Còn tôi dùng nỏ."