Mục lục
Ma Thổi Đèn - Sơn Hải Yêu Trủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi và Bàng Tử rã rời ngã lăn ra đất. Shirley Dương thấy chúng tôi như vậy liền kinh ngạc khẽ kêu lên, sau đó vội vàng tháo balo xuống, lục lọi một hồi rồi nói: "Tôi đã xem qua rồi, địa thế chỗ này trũng hơn nhiều so với đoạn đường hầm bên trên. Theo suy đoán của tôi thì suốt chặng đường hai mươi mét này, chúng ta đã bò nghiêng theo một góc sáu mươi độ, nếu tính theo chiều thẳng đứng thì là sâu khoảng mười hai mét! Bề mặt ở đây rất ẩm ướt, trên đầu còn có nước nhỏ giọt, lũ kiến​ sẽ không chọn sống ở đây đâu! Hai người có thể yên tâm được rồi!" Sau đó, cô ấy lại moi ra một tuýp thuốc mỡ và một lọ chất kháng sinh. Sau khi cho chúng tôi uống kháng sinh xong thì lại tiếp tục thoa loại thuốc mỡ đó lên trên miệng vết thương.

Bàng Tử nằm lăn quay ra đất, liên tục rên rỉ "A! Ui!"... Thật lâu sau mới hít thở đều rồi nói: "Lão Hồ à! Chúng ta cũng coi như đã vào sinh ra tử nhiều lần rồi, nhưng lần này đúng là đáng sợ nhất đó! Vừa nghĩ đến bộ dáng điên cuồng gặm cắn của lũ kiến ăn thịt người kia ​​thì tôi đã sợ đến phát run! Nếu vừa rồi chúng ta không tìm được đường thoát thì bây giờ chắc chỉ còn sót lại ba bộ xương khô thôi."

Vết thương được bôi thuốc mỡ the mát làm tôi cảm giác đã đỡ hơn, bèn chống tay ngồi dậy nói: "Không ngờ cái thằng liều mạng như cậu mà cũng biết sợ cơ đấy! Đường hầm này đúng thật là nham hiểm ác độc, để tôi xem nó ẩn giấu báu vật quý giá đến cỡ nào! Nếu không vạch trần được bí mật này thì đúng là phí công chịu tội quá! À, đúng rồi! Shirley Dương, sao cô không bị chúng tấn công?"

Shirley Dương đang tất bật tìm băng vải để quấn lại cho chúng tôi, nghe vậy liền đáp: "Tôi cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này. Theo lý mà nói thì kiến ăn thịt người sẽ nuốt chửng mọi thứ xung quanh, nhưng tại sao lũ kiến khi nãy lại chỉ chọn tấn công các anh mà bỏ qua tôi? Trong khi đó, chúng ta lại cùng nhau xuống đường hầm? Nếu có gì khác biệt thì đó chính là lúc ở trên mặt đất kia."

Tôi bất chợt lóe lên linh cảm, bèn thốt lên: "Chẳng lẽ là do con chốt khởi động cơ quan?"

Shirley Dương gật đầu thừa nhận: "Tôi cũng nghĩ vấn đề là nằm ở con chốt khởi động cơ quan. Từ đầu đến cuối, tôi đều chưa chạm vào nó, chỉ có anh và Bàng Tử là luân phiên nhấn hết chín cái đinh thôi! Có lẽ là trên đinh đã được bôi chất gì đó đặc thù khiến cho lũ kiến không còn là loại kiến ​​ăn thịt người bình thường nữa, mà chỉ đặc biệt tấn công vào những ai đã dính chất đặc thù."

Bàng Tử căm giận nói: "Mẹ nó! Đám đầu trọc này suốt ngày miệng cứ niệm "từ bi làm đầu" mà lại sử dụng cơ quan con mẹ nó xấu xa ác độc đến như vậy sao! Đợi ông đây thành công thoát ra ngoài thì nhất định sẽ châm lửa đốt trụi cái miếu Tẩy Trần này đó!"

Sau khi được Shirley Dương gần như băng bó xong, chúng tôi liền vác theo cả cái cơ thể tàn tạ tràn ngập vết thương này để tiếp tục lên đường. Quãng đường dài một trăm mét kế tiếp hoàn toàn bò trong yên ổn, suốt dọc đường chỉ vang vọng tiếng hít thở của chúng tôi. Nhưng càng như vậy thì tôi lại càng lo lắng hơn!

Nếu tính theo quãng đường mà chúng tôi đã bò thì đường hầm này cũng sắp tới lúc kết thúc rồi. Nhưng chẳng lẽ toàn bộ cơ quan đều được bố trí ở cửa ra vào thôi sao? Còn lại thì hoàn toàn suôn sẻ?

Tôi vừa bò, vừa cẩn thận lắng nghe những âm thanh vang vọng trong đường hầm, đề phòng sự cố lại có thể xảy ra!

Đang bò thì Bàng Tử bất ngờ hét lên: "Ê lão Hồ! Sao đường hầm này dốc thế? Má nó, sắp thẳng đứng luôn rồi!"

Dứt lời liền mất trọng tâm lăn huỳnh hụych về phía trước, rất nhanh đã nghe được một tiếng "Ùm!"... Bàng Tử rớt ngay xuống nước.

Tôi và Shirley Dương bò sát theo sau. Lúc tới nơi thì mới biết, hóa ra là phía trước đã không còn đường. Từ đó thẳng đứng xuống dưới khoảng hai mét là một đầm nước lớn sâu không thấy đáy, hình như là Bàng Tử đã bị ngã vào đó?

Cậu ta nhanh chóng trồi lên, liên tục chửi mắng: "Má nó! Chỗ này toàn là mấy thứ kỳ quái! Đang yên đang lành mọc đâu ra cái đầm nước lớn như thế này vậy? Ể, không chừng bên dưới lại có báu vật! Để tôi đi..." Chưa kịp dứt câu thì đột nhiên giống như bị thứ gì đó kéo xuống, đột ngột chìm lỉm.

"Bàng Tử!!!" Tôi và Shirley Dương đều đồng thanh hét lớn. Hình như trong nước có thứ gì đó rất kỳ quái?

Tôi lao xuống nước trong tích tắc, sau đó liền cảm nhận được Shirley Dương cũng đã nhảy xuống theo.

Nước trong đầm này rất đục, loáng thoáng còn có mùi vị hôi thối. Vết thương bị kiến ​​cắn trên mắt vừa xuống nước thì bất chợt đau nhói giống như bị kim đâm, hoàn toàn không thể nào mở ra được. Tôi đành nhắm tịt nó lại, sau đó quan sát xung quanh chỉ bằng một con mắt còn lại kia. Thật sự là rất ảnh hưởng đến thị giác...

Tôi tập tễnh bơi đến chỗ Shirley Dương vừa nhảy xuống, quả nhiên bắt gặp cô ấy ở cách đó không xa, cũng đang bơi về phía tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK