Chấn, tức là động! Điều này giải thích rõ vì sao, hướng mà bức tượng đang chỉ ra bây giờ không phải là hướng của manh mối tiếp theo! Mà nó cần phải động thì mới có thể dẫn đến phương hướng chính xác. Còn chín ngọn đèn người thì được sắp xếp gồm ba nam sáu nữ được chia ra làm ba nhóm. Nam và nữ tượng trưng cho dương và âm. Trái, phải âm, còn sau là dương! Chỉ riêng hướng Chu Tước là không có đèn người, lại vừa đúng với quẻ Khôn luôn. Khôn, tức là thuận! Hiện tại cánh tay phải của bức tượng đang chỉ về đằng trước ở phía bên trái, đối ứng với đám đèn người bên trái. Nếu như tôi đoán không sai thì nên dịch chuyển cái thân người đó chỉ về hướng bên phải, cho đến khi nó giao thoa với đám đèn người bên phải mới thôi! Đó gọi là thuận thế mà làm!"
“Tôi hiểu rồi lão Hồ! Sau khi bức tượng dịch chuyển thì sẽ chỉ ra phương hướng của đầu mối tiếp theo, có phải không?” Bàng Tử lại cướp lời.
“Nếu đơn giản như vậy thì những người không am hiểu Chu Dịch cũng đánh bậy đánh bạ dịch chuyển bức tượng, khám phá ra được huyền cơ rồi! Thế thì còn sắp đặt cái bố cục khó như thế để làm gì?” Tôi khinh thường nói.
Bàng Tử không trật cũng chẳng thèm giận, dù sao thì cậu ta cũng đã quen rồi.
"Bức tượng đầu chó thân người cưỡi trên lưng ngựa này hình như cũng có huyền cơ, không phải chỉ là đơn giản tượng trưng cho Trần đại tướng quân thôi đâu! Chó là quẻ Cấn, ở trên! Còn ngựa là quẻ Càn, ở dưới! Trên Cấn dưới Càn, kỳ 'Huyền' vị quyết! Có ý ám chỉ bí mật còn chưa tìm được lời giải đáp!" Tôi giải thích tiếp.
"Bí mật còn chưa có lời giải đáp hả? Chẳng lẽ là đang ám chỉ công cuộc tìm kiếm lăng mộ của gia tộc họ Trần còn chưa có hồi kết sao? Nhưng rõ ràng là đâu cần phải ám chỉ nữa, bởi vì đây chỉ là câu thơ thứ hai, còn cả câu đầu và hai câu thơ cuối đều chưa có đáp án mà? Nói như vậy hình như hơi dư rồi!" Shirley Dương lắc đầu nói.
"Tôi cũng thấy cấn ở chỗ này. Bí ẩn này rõ ràng là còn chưa có lời giải đáp, căn bản là không cần thiết phải nhắc nhở. Hay là quẻ tượng trên Cấn dưới Càn còn có thâm ý khác? Nhưng dù là quẻ gì thì cũng cần phải có một đầu mối quan trọng, có lẽ chúng ta sẽ tìm được lời giải thích từ đó." Tôi nói.
"Nhưng có khi nào là anh ngẫm sai rồi không? Hay quẻ tượng này đang ám chỉ cần phải dời bức tượng này bao nhiêu độ? Lỡ làm sai thì có trời mới biết là sẽ xảy ra chuyện gì!" Shirley Dương hồi hộp nói.
“Ầy, Dương tham mưu trưởng à! Cô đừng có mà lề mề chậm chạp nữa!” Bàng Tử sốt ruột nói: “Lão Hồ biết gì thì nói nấy hết cả rồi! Hai chúng ta cũng đâu có hiểu Kinh Dịch đâu, không thử mà cứ đứng đó nói hoài thì làm gì được chứ?"
"Tôi nghĩ Bàng Tử nói đúng đấy! Khả năng của tôi chỉ có thể lý giải đến vậy thôi, còn về cụ thể chính xác như thế nào thì tôi không dám hứa chắc. Nhưng nếu bây giờ chúng ta không dựa theo phân tích của tôi mà hành động thì còn biện pháp nào khác sao?” Tôi hỏi Shirley Dương.
Shirley Dương cắn môi dưới. Mỗi khi muốn đưa ra một quyết định thì cô ấy sẽ thường có thói quen này. "Được! Lão Hồ, chúng ta thử xem sao. Ở Trung Quốc các người có một câu nói rất hay: Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn. Cùng lắm thì chúng ta chết chung!"
"Phì! Phì! Phì! Tôi nói này, sao miệng của cô xui xẻo thế hả?" Bàng Tử bất mãn nói: "Còn ở Trung Quốc các người nữa... Làm như cô không phải là người Trung Quốc ấy!"
Shirley Dương đang định phản bác thì tôi đã nhanh chóng cắt đứt: "Được rồi, được rồi! Bàng Tử à, đừng nói nhảm nữa, mau tới đẩy bức tượng đi!" Dứt lời, tôi liền nhanh chóng đi đến cạnh bức tượng, giơ tay vịn chặt nửa người trên của nó. Bàng Tử và Shirley Dương thấy vậy cũng vội đến trợ giúp.
Bức tượng này đã hàng trăm năm rồi không được dịch chuyển nên các cơ quan, vị trí đại khái đều đã bị gỉ sét, rất khó để xoay. Cả ba chúng tôi cố gắng vận hết sức lực bú sữa mẹ, mặt mũi đỏ bừng mới nghe được khớp cơ quan ở eo phát ra những tiếng vang ken két, lạch cạch không quá trôi chảy. Dựa theo cánh tay phải của Trần đại tướng quân chỉ hướng phía trước bên trái dần dần chuyển sang phía trước bên phải, đối ứng với đám đèn người thì toàn bộ cơ quan đã hoàn toàn được kích hoạt. Cuối cùng, nó tự động quay tiếp sang phía bên phải.
Shirley Dương nhanh chóng lấy ra la bàn, tính toán lại phương vị mà bức tượng sẽ chỉ. Năm mươi bốn độ Đông Nam, đây là vị trí cho đầu mối tiếp theo!
Ngay vào lúc Shirley Dương đang ghi chép vị trí của manh mối thì vách tường ở phía sau lưng bức tượng bất ngờ phát ra tiếng vang ầm ầm, tựa như một cơ quan cực lớn đang chuẩn bị khởi động. Cả ba chúng tôi nhất thời khẩn trương tựa lưng sát vào nhau, đề phòng có ám khí từ một góc nào đó đột ngột bắn ra.
Nhưng sau một lúc lâu, vẫn không có ám khí nào xuất hiện. Toàn bộ vách tường phía sau chậm rãi dịch chuyển sang bên, tia sáng mặt trời le lói rọi vào đôi mắt chúng tôi.