Bàng Tử vẫn luôn im lặng ngồi xổm ở đó nhìn tôi và Shirley Dương hành động. Thấy tôi cứ rón rén dùng dao thử đinh thì sốt ruột đứng dậy nói: "Tôi nói này lão Hồ! Cái đám đinh nát đó có phải chế từ vàng đâu mà cậu cứ làm ra vẻ như sợ gõ hư nó hết vậy?”
Tôi mặc kệ cậu ta, tiếp tục kiểm tra lần lượt. Chỉ có Shirley Dương ở cạnh bên là giải thích: "Trong phòng này chẳng có thứ gì ngoài mấy cái đinh, mà nó còn được đóng trong góc khuất như vậy nữa... rõ ràng là không muốn để người khác phát hiện ra. Tôi nghĩ chúng chắc chắn là vật then chốt dùng để khởi động cơ quan."
Lời của Shirley Dương thật sự rất đúng ý tôi! Sự hiện diện của những chiếc đinh này quá mức đột ngột giữa căn phòng trống không, chắc hẳn là phải có tác dụng đặc biệt. Nhưng chúng được dùng để làm gì hay cách sử dụng như thế nào thì tôi lại chẳng nắm chắc được manh mối gì cả!
Thấy tôi mãi không lên tiếng, Bàng Tử thoáng có chút nóng nảy nói: "Này! Lão Hồ! Nếu còn không mau ra thì chết ngạt ở đây thật đấy! Cậu và Dương tham mưu trưởng cũng bình tĩnh quá rồi đó, tôi thì sắp thở không nổi nữa rồi đây!"
Tôi quay đầu nhìn Bàng Tử, quả nhiên thấy cậu ta đang thở dốc nặng nề, có vẻ như dưỡng khí trong phòng đang bị hao hụt. Tôi đành an ủi nói: “Cậu đừng gấp, tôi thấy Shirley Dương nói rất có lý đó. Mấy cây đinh này chắc chắn có chứa cơ quan nhưng tạm thời tôi vẫn chưa đoán được vai trò của từng chiếc, nên mới không dám tùy tiện động tới thôi!"
"Còn con mẹ nó đoán cái quỷ yêu gì! Rút ra thì biết ngay thôi!" Mỗi khi Bàng Tử nóng lên thì lại bắt đầu trở nên rồ dại, vọt tới nắm chặt cây đinh ở phía dưới cùng rồi vặn sức nhổ nó ra.
Tôi và Shirley Dương thấy Bàng Tử làm loạn thì vô cùng kinh hãi, vội xông tới gỡ bàn tay của cậu ta ra! Nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, dưới sự tác động của ba chúng tôi thì nó lại biến thành ấn chiếc đinh vào tường, chỉ còn lộ cái dĩa tròn đen trên đỉnh đầu ra ngoài.
Hành động này khiến cả ba đều ngây ngẩn, chẳng biết có bị khởi động cơ quan hay chưa? Mãi mà chẳng có ai dám nhúc nhích...
Ngay khi cả bọn còn đang choáng váng thì khoảng đất rộng cỡ chừng hai mét vuông ở giữa phòng bất ngờ chầm chậm hạ xuống, làm lộ ra một cái động tối tăm đen ngòm. Bàng Tử cậy mạnh đi qua xem, nhìn vào động tối rồi thỏ thẻ hỏi tôi, cứ như sợ nếu lớn họng sẽ làm kinh động cái thứ bên dưới: “Hồ tư lệnh à, cậu có cần phải phái người xuống điều tra không?”
Tôi gật đầu nói: “Lời đề nghị của Vương phó tư lệnh không tồi, cậu đi đi!”
Bàng Tử nghiến răng cắn trả: “Ê lão Hồ, cậu đúng là kẻ tiểu nhân gặp sắc thì quên bạn đấy! Không nỡ để Dương tham mưu trưởng đi nên sai tôi à? Thôi được rồi, dù sao Bàng gia ta đây cũng không phải là người nhát gan sợ phiền phức. Để tôi xem, trong cái động này rốt cuộc có thứ quỷ gì hù dọa được ông đây! Sẵn tiện mở mang kiến thức cho mấy người xem, cái gì được coi là dũng khí này!" Dứt lời liền cầm đèn pin mắt sói mò mẫm đi về phía cửa động.
Bàng Tử đứng ở đó duỗi cổ ngó vào trong, nhưng tiếc rằng bởi vì khoảng cách chiếu xạ quá ngắn ngủi nên ngoại trừ tối đen thì chẳng thấy được gì! Bàng Tử quay người nói với tôi và Shirley Dương: "Hình như trong động rất sâu! Khoảng cách chiếu xạ của đèn pin mắt sói là khoảng mười mét, nếu vậy theo tôi suy đoán thì ít nhất nó cũng phải dài cỡ ba mươi hoặc bốn mươi mét."
Nhưng vừa dứt lời, bỗng nhiên có ba mũi tên thép từ trong cửa động bắn vù vù ra ngoài, cắm dính ở trên trần nhà. Trần nhà ở đây khác với xà gỗ bên ngoài phòng bếp, toàn bộ đều được dựng từ tường xi măng! Ba mũi tên thép cắm phập vào trần nhà sâu khoảng một tấc chứng tỏ tốc độ bắn rất nhanh, là muốn một chiêu đoạt mạng nha!
Lần này, cả đám là thật sự kinh hoảng đến há hốc mồm.
Shirley Dương chiếu đèn pin vào ba mũi tên cắm phập trên trần nhà. Độ dày của chúng đều cỡ bằng đầu ngón tay, hình dáng nhẵn bóng và trơn trượt, còn lập loè chiếu ánh sáng xanh. Xem ra là đã được thoa lên chất kịch độc!
Bàng Tử đứng ở ngay cửa hang, xém chút đã bị mũi tên bắn trúng. Anh ta ngẩng đầu nhìn về hướng ba mũi tên phía trên, bất chợt cảm thấy chân như muốn nhũn ra bèn vội vàng trở về đứng bên cạnh tôi, miệng còn lèm bèm mắng: "Má nó! May mà Bàng gia ta đây phúc lớn mạng lớn, không thì bị xiên thành thịt dê nướng luôn rồi! Cho dù không có bị xiên thì chỉ cần trầy tí da, sau đó dính độc... chưa biết chừng còn sống không bằng chết hơn nữa à! Cái đám sư sãi trong miếu này thật đúng là con mẹ nó đủ tàn nhẫn mà!"
Shirley Dương nhìn chằm chằm vào cửa động rồi nói: "Động này rất hẹp, nếu vừa rồi chúng ta liều mạng xông vào thì khi mũi tên liên tục bắn ra... tuyệt đối sẽ không còn đường để tránh né, chắc chắn là bị xiên tại chỗ."