Bàng Tử nhanh tay lẹ chân xử lý xong phần ăn của mình, thừa lúc chú tiểu không chú ý liền lén nói với tôi: “Ngôi miếu này cũng quá nghèo nàn rồi có được không? Đến tô mì cũng chỉ le que mấy cọng hành, chẳng thấy bóng dáng của nấm hương hay rau củ gì đâu cả! Vào miếu chính là thiệt thòi như vậy đấy, chỉ có thể hóp miệng mà ăn chay thôi! Bàng gia tôi hôm nay bị thương chảy máu mà còn chẳng có miếng thịt nào để bồi bổ lại nữa chứ!"
Dứt lời liền thừa lúc tôi không chú ý, vươn ma trảo tới cái màn thầu còn chưa kịp ăn của tôi, nhưng cuối cùng lại bị tôi khỏ đũa: "Ăn lẹ lên đi, có ăn đã là tốt lắm rồi... Cậu mà còn chê chưa đủ dính răng thì lóc miếng mỡ trên đùi đó lên nuốt đỡ đi!"
Sau khi ăn xong, chúng tôi vội vàng đi sắp xếp chỗ nghỉ để tiện xử lý miệng vết thương. Shirley Dương được dẫn đến một căn phòng nhỏ ở góc phía đông còn tôi và Bàng Tử thì được an bày trong góc tây nam.
Trụ trì nghe nói vết thương của chúng tôi là do cây toa la gây ra bèn đưa thuốc mỡ tự chế ở trong miếu tới, còn dặn dò nói: "Các vị thí chủ đúng là người hiền tự ắt được trời thương! Từ khi lão nạp bắt đầu tu đạo ở đây thì chưa từng thấy có ai ra vào khu rừng này, sự lợi hại của cây toa la cũng chỉ là được nghe qua từ lời kể của sư phụ. Đây là thuốc mỡ tự chế ở trong miếu, được phối chế từ phương thuốc cổ, sau khi bào chế đến nay thì vẫn chưa có ai dùng, các vị mau cầm lấy để xử lý vết thương đi! Tôi cũng đã cho người đem thuốc cho nữ thí chủ kia... Nếu không còn gì, lão nạp xin phép được cáo từ!"
Tôi vội vàng nói: “Xin phép hỏi sư phụ, ngài ở Sơn Hải Quan này đã bao lâu rồi?”
“Lão nạp được sinh ra ở đây, tính tuổi mụ thì là bảy mươi sáu.” Sư trụ trì chậm rãi đáp.
“Vậy ông có bao giờ nghe nói tới núi Vô Lượng chưa?” Tôi tiếp tục hỏi.
"Núi Vô Lượng à? Không, tôi chưa từng nghe... Thí chủ hỏi thăm núi Vô Lượng là có chuyện gì sao?" Vẻ mặt của sư trụ trì rất ngơ ngác, hẳn là không phải đang nói dối.
"Không, chỉ là trước khi đến chúng tôi có nghe kể sơ qua về vài truyền thuyết của núi Vô Lượng nên tò mò muốn hỏi thăm thử xem sao... Mấy thứ truyền thuyết đó đúng là không đáng tin mà! Haha!"
Thấy sư trụ trì có vẻ thật sự không biết nên tôi cũng không quá miệt mài truy hỏi, vẫn nên ít rêu rao chuyện này thì hơn...
Sau khi sư trụ trì rời đi, tôi và Bàng Tử lập tức thoa thuốc cho nhau. Loại thuốc này thật sự rất kỳ lạ! Sau khi thoa lên người thì rất nhanh đã xuất hiện thứ cảm giác mát lạnh thay thế cho sự đau đớn bỏng rát trước đó, khiến chúng tôi lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bụng hết đói! Vết thương cũng chẳng còn đau! Mệt mỏi bất chợt ùa về như cơn sóng nhỏ ập vào bờ, tôi và Bàng Tử nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì buổi tối ăn mì quá khô mà húp nước lại nhiều nên sau khi đổ đầy cả bụng nước óc ách, tôi nhanh chóng bị cơn buồn tiểu hành hạ bắt thức dậy. Vừa định đứng dậy đi vệ sinh thì tôi lại bất ngờ phát hiện, Bàng Tử đã biến mất đâu rồi? Rõ ràng là người sống sờ sờ ra đấy, thế mà lại có thể biến mất ngay trong ngôi miếu cổ này, giữa vùng rừng núi hoang vắng như vậy sao?
Tôi lập tức tỉnh ngủ, thay quần áo rồi sang gõ cửa phòng Shirley Dương.
Shirley Dương luôn có thói quen ngủ rất tỉnh, vừa nghe được tiếng gõ cửa liền cảnh giác hỏi: "Ai vậy?”
“Là tôi.” Tôi khẽ đáp.
Shirley Dương im lặng không trả lời, thật lâu sau mới mở cửa ra hỏi: "Lão Hồ à? Nửa đêm nửa hôm rồi, anh còn tới phòng của tôi làm gì thế?”
Tôi nén nhịn cười đáp: “Đêm dài trằn trọc, tôi cố ý sang đây để mời cô ra ngắm trăng."
Shirley Dương khinh bỉ nói: "Anh mà có cái thú vui tao nhã đó thì không phải là Hồ Bát Nhất nữa đâu nha! Tôi thấy anh chỉ khoái nhất là cái khúc ăn bánh trung thu thôi!"
Thấy bị nhìn thấu, tôi liền vội vàng nghiêm sắc mặt: "Thôi, không giỡn nữa! Bàng Tử biến mất rồi."
Shirley Dương giật mình hỏi: "Gì cơ? Hai người ngủ chung mà? Cậu ấy bị biến mất từ lúc nào chứ?"
Tôi bất lực đáp: "Tôi cũng chả biết, lúc tôi định thức dậy đi vệ sinh thì đã chẳng thấy hắn đâu rồi."
Shirley Dương gật đầu nói: "Bây giờ cũng đã nửa đêm, không tiện làm phiền tới chỗ của trụ trì. Hay là mình tự tìm trước đi!”
Thế là tôi và Shirley Dương bắt đầu đi tìm Bàng Tử.
Ngôi miếu này cũng không lớn lắm. Ở ngay lối vào là một cái sân nhỏ, phía bắc là Phật đường, hai bên đông tây thì là chái nhà. Bếp được đặt ở góc đông bắc còn phía tây bắc thì dựng nhà vệ sinh.
Đêm khuya thăm thẳm, cả ngôi miếu chìm vào tăm tối không hiện một chút ánh sáng, chỉ có vầng trăng đang treo lơ lửng trên đầu là còn tỏa ra chút hào quang. Chúng tôi rất nhanh đã dạo xong hết khắp sân và trong phật đường, thậm chí là tới cả nhà vệ sinh nhưng vẫn không tìm thấy được Bàng Tử. Cuối cùng, cả hai đành phải ló xuống bếp.
Vừa bước vào bếp, tôi đã nghe bên trong có tiếng vang sột soạt. Shirley Dương vội vàng giữ tôi lại.
Tôi gật đầu, ám chỉ rằng mình cũng có nghe. Thấy bên bếp có que củi, tôi bèn tiện tay nhặt lấy rồi rón rén mò đến chỗ phát ra âm thanh. Khi đã tới gần hơn, thấy có bóng đen đang ngồi thu lu trong góc tường, tôi liền nhanh tay đập luôn khúc củi lên người hắn.
"Ắc, khục khục! Con mẹ nó lão Hồ, cậu định ám sát tôi đó hả?" Giọng nói của Bàng Tử vang lên.
Tôi và Shirley Dương đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe được giọng nói của cậu ta. Tôi túm lấy Bàng Tử hỏi: "Nửa đêm nửa hôm không ngủ, cậu còn lén la lén lút ở đây làm gì hả? Khai ra mau, không thì đại hình chờ lệnh!"