Mục lục
Ma Thổi Đèn - Sơn Hải Yêu Trủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chú Trần? Cháu có thể đưa tộc phổ cho ta xem chút không?" Ông lão nói.

Shirley Dương đang muốn lấy balo trên lưng xuống thì bị tôi cản lại. Tôi quay người sang hỏi ông: "Ông lão, xin hỏi vì sao ông lại biết rõ chuyện của Trần gia như thế? Rốt cuộc ông có thân phận gì?" Ông lão này biết rõ mồn một về chuyện của nhà họ Trần, khiến tôi không tránh được sự hoài nghi đối với ông. Nhìn thấy tôi đang ngăn Shirley Dương lại, ông liền đưa mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó từ tốn nói: "Lão già đây họ Trần."

“Không lẽ ông là hậu nhân của gia tộc nhà họ Trần sao?” Tôi kinh ngạc thất sắt hỏi ông ấy, “Nhưng không phải ông nói gia tộc nhà họ Trần đã biến mất trong một đêm rồi sao?”

“Thật ra ta không phải là hậu thế của nhà họ Trần đâu.” Ông lão không nhanh không chậm đáp.

Bàng Tử vừa ông nói xong liền cuộn chặt nắm đấm muốn tẩn ông ấy: “Không phải hậu thế của nhà họ Trần thì ông theo họ người ta làm gì, ông ra vẻ gì chứ hả, muốn chơi bọn tôi có đúng không? Thật chứ tính tôi đã nóng như vậy rồi còn trêu…”

Ông lão liền sốt ruột trả lời: “Ta tuy không phải hậu thế của nhà họ Trần, nhưng mà tổ tiên ta là quản gia trong phủ Trần gia. Bời vì có công theo hầu Trần gia bao năm, lao lực cả đời, nên đã được nhà họ Trần ban tặng cho một mảnh đất lớn, còn chấp thuận cho con cháu theo họ Trần để được lên trường đến lớp cùng con cháu trong tộc. Thế là thân già tuy không phải hậu thế nhưng vẫn họ Trần là vậy.”

“Quản gia sao?” Tôi hiếu kỳ hỏi.

“Đúng thế, là quản gia, tổ tiên nhà tôi cũng theo nhà họ Trần biến mất trong đêm đó, để lại mấy đứa nhỏ cô quạnh biết một ít về chuyện của Trần gia, bao nhiêu năm truyền miệng cũng chẳng còn lại mấy mống nữa.” Lời nói của ông khiến tôi và Shirley Dương kinh ngạc không thôi, chuyện này xem ra có chút phức tạp đây. Nhưng cũng còn may, ít ra chúng tôi có thể nắm bắt được manh mối, mọi chuyện cuối cùng cũng có chút ngọn nguồn rồi.

“Thế khu vực Sơn Hải Quan này có khi nào có đến hai hộ gia đình họ Trần không ông?” Shirley Dương hỏi thêm.

“Không, tuyệt đối không thể nào, khu Sơn Hải Quan này trong thời nhà Minh vốn dĩ không phải là huyện lớn, đừng nghĩ họ Trần không phải là một cái họ đặc biệt, nhưng trong Sơn Hải Quan thì chỉ có duy nhất một hộ nhà họ Trần mà thôi.” Ông lão trả lời một cách chắc nịt.

Nói thế thì giáo sư Trần là cùng chung dòng họ với Trần Thác đại tướng quân rồi. Nghĩ tới đây tôi và Shirley Dương vẫn không hết kinh ngạc, ngay đến cả Bàng Tử cũng lộ ra vẻ mặt há hốc mồm. Nhưng trong tộc phổ của giáo sư Trần căn bản không có tên của Trần Thác. Theo lý mà nói thì nếu Trần Thác là một danh tướng hiển hách của thời đó thì không thể nào không được ghi chép lại. Không lẽ cái tên bị bôi đen đó chính là của Trần Thác sao? Nghĩ đến đây tôi liền giao tiếp bằng mắt cùng Shirley Dương, đang tính quay người sang hỏi thêm thông tin từ ông lão, mới phát hiện ra ông ấy nhân lúc chúng tôi trầm tư thì đã rời đi từ lúc nào!

Ba người chúng tôi giật hết cả mình, một người sống sờ sờ vậy mà chỉ trong tích tắt đã mất tăm đâu rồi. Tuy rằng chúng tôi đã trải qua không ít chuyện quái lạ, nhưng giữa phố lớn ban ngày ban mặt mà diễn tuồng hóa thành người sống như thế thì quả thật là lần đầu tiên chúng tôi gặp phải. Cách thức mà ông lão biến mất chỉ là thứ yếu, quan trọng là ông ấy biến mất trong khi chúng tôi vừa tìm ra được manh mối thì đã bị đứt đoạn, như thế khiến chúng tôi lại lâm vào tình cảnh khó khăn như ban đầu.

Trong khi chúng tôi đang nản chí, Shirley Dương liền đánh tan mọi sự trầm tư: “Lão Hồ, nếu như ông lão đó nói núi Vô Lượng chính là lăng mộ của Trần gia, vậy thì suy đoán ban đầu của chúng ta có lẽ đã sai rồi. Xem ra không cần biết nhà họ Trần đã dùng cách gì, ít ra họ cũng đã sở hữu một lăng mộ dưới lòng đất với quy mô vượt qua tầm dự kiến của chúng ta rồi. Nếu dưới lòng đất đã có mộ huyệt, vậy thì nhất định sẽ lựa chọn một mảnh đất có phong thủy tốt, thế bản lĩnh phân kim định huyệt của anh đã có đất dụng võ rồi còn gì.”

Nghe Shirley Dương nói thế, não tôi lập tức thông ngay, tôi nói: “Đúng, cô nói rất đúng, nếu như đã có mộ huyệt, thì nhất định phải lựa chọn phong thủy bảo địa. Khu Sơn Hải Quan này nằm trên dãy núi phía Bắc của Yến Sơn, chúng ta cũng không tiện leo lên đỉnh núi để khảo sát địa hình, chi bằng tìm viện tư liệu hay thư viện gì đó vào điều tra xem bản đồ địa hình của Sơn Hải Quan, để tôi tiến hành phán đoán sơ bộ cho nhanh.”

Đến thư viện địa phương mới phát hiện nó nhỏ đến đáng thương, tôi ước chừng trong này chỉ chứa khoảng hai nghìn cuốn sách, nhưng điều khiến người khác kinh ngạc đó chính là nơi đây lại có thể bảo tồn bản đồ địa hình của Sơn Hải Quan trong thời đại nhà Minh những năm Sùng Chính, tuy chỉ là bản sao chép thôi cũng đủ làm cho chúng tôi mừng lắm rồi. Tôi và Shirley Dương mở bản đồ ra nghiên cứu địa hình một cách tỉ mỉ, Bàng Tử thì vẫn ở bên cạnh thư viện chọc ghẹo cô bé quản lý, cuối cùng bị người ta mắng cho câu “đồ lưu manh”, có thế mới chịu đi ra chỗ khác mãn nguyện đi tìm mục tiêu tiếp theo.

Sơn Hải Quan đích thị là mảnh đất phong thủy vô cùng tốt, nằm ngay phía Bắc của Yến Sơn, phía Nam là Vịnh Bột Hải, tạo thành thế trận trước Bạch Hổ sau Thanh Long. Dãy núi Yến Sơn là dãy núi tầm trung, không có đỉnh cao chót vót, toàn bộ dãy núi phân bố trãi dài từ Tây sang Đông. Ngay lập tức tôi liền sử dụng bản lĩnh phân kim định huyệt để khóa chặt một nơi trên mảnh đất phong thủy, nhưng mảnh đất phong thủy này hoàn toàn không phải là một mảnh đất mộ táng có phong thủy tốt nhất, tuy là nó có theo trình tướng phong thủy, nhưng vị trí trung tâm lại có một khoảng trống trên bản đồ chưa được miêu tả rõ ràng. Chúng tôi lại phải đối chiếu với bản đồ đương thời, phát hiện ra trên bản đồ đương thời lại miêu tả rõ ràng địa hình hướng đi của khoảng trống đó, không có điểm nào kỳ lạ trên đó cả. Shirley Dương thấy thế liền gọi nhân viên quản lý thư viện ra để hỏi, đến cả họ cũng không biết khoảng trống trên bản đồ đó có nghĩa là gì.

“Thế thì quái lạ rồi, tại sao trên tấm bản đồ thời nhà Minh lại miêu tả rõ ràng khu Sơn Hải Quan đến thế, chỉ duy nhất nơi đó là không chú thích gì. Không lẽ nơi này có ẩn chứa đặc biệt gì sao? Mà bản đồ đương thời lại miêu tả tương đối chi tiết về địa hình, thế đất nơi này, chẳng qua chỉ là một khe núi nhỏ, giữa khe núi chỉ có một dòng sông xuyên qua mà thôi.” Tôi có cả trăm điều thắc mắc nan giải lúc này.

“Không lẽ khoảng trống này chính là khu vực mà nhân lực thời nhà Minh không thể xác thực được?” Shirley Dương trầm giọng nói.

“Nếu như khoảng trống này thật sự không có gì kì lạ, vậy thì nơi này rất có khả năng là mảnh đất phong thủy ẩn giấu lăng mộ. Trái lại nếu khoảng trống này quả thật có gì đó bất thường, vậy thì trình phong thủy sẽ bị thất thế, hoàn toàn tiêu hủy mất, đừng nói là không thích hợp để xây lăng mộ, cho dù là mộ huyệt bình thường đi vào cũng sẽ mang họa ba đời. Mảnh đất này có lăng mộ hay không, mà lăng mộ đó có thuộc về nhà họ Trần hay không, tạm thời tôi chưa dám khẳng định.” Trước giờ tôi luôn tự tin về những chuyện liên quan đến phân kim định huyệt, nhưng đối với những địa hình chưa được xác minh rõ ràng, tôi thật sự không dám định đoạt bừa bãi.

“U là trời, sao hai người cứ lằng nhằng mãi thế, có phải bảo địa hay không thì đến đó một chuyến là biết ngay chứ gì. Mặc kệ tình huống bất thường gì cũng được, có tình huống nào ngăn được quyết tâm của Bàng gia tôi đến tìm lăng mộ nhà họ Trần cơ chứ?” Đơn bào đặc tính của Bàng Tử lại bắt đầu lộ ra, nhưng ngoại trừ đích thân đến đó một chuyến thì chúng tôi không còn cách nào khác nữa. Tôi và Shirley Dương đối mặt nhìn nhau một cái liền đứng dậy khởi hành…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK