Tôi và Shirley Dương xé góc áo rồi nhúng vào nước sông để bịt mũi, vừa định đứng dậy đi tiếp thì lại phát hiện Bàng Tử đã biến mất không thấy. Hình như từ lúc qua sông đến giờ không gặp được cậu ấy? Bởi vì vừa rồi quá tập trung vào chuyện mùi thơm nên chúng tôi cũng quên bẵng đi sự tồn tại của hắn.
Tôi cao giọng gọi tên anh ta nhưng không nghe được ai trả lời, thế này mới toang đấy. Không ngờ còn chưa kịp mò đến cửa nhà người ta thì đã rơi vào tình trạng "chưa kịp ra trận đã thăng thiên"!
Shirley Dương nói: "Có khi nào là Bàng Tử cũng hít phải mùi hương này nên đã ngất xỉu ở đâu không?”
Ngay khi tôi vừa định trả lời thì bỗng từ trong rừng sâu vang lên văng vẳng tiếng khóc xen lẫn tiếng cười làm kinh động đám chim chóc đang đậu gần đó vỗ cánh bay phành phạch. m thanh vang vọng quanh quẩn trong khe núi, ánh nắng trên đỉnh đầu cũng chẳng biết đã bị làn sương mù che phủ từ lúc nào. Bầu không khí thật thâm trầm quỷ dị... Cũng may tôi và Shirley Dương đều là người từng trải qua mưa to gió lớn, gặp phải tình trạng này vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh.
Âm thanh quái lạ đó lại vang lên lần nữa. Tôi quay qua hét với Shirley Dương: "Là Bàng Tử, nhanh lên!" Dứt lời tôi vội vàng phóng vào rừng, Shirley Dương cũng bám theo sát nút.
Sau khi chạy được mấy chục mét, chúng tôi tiến vào một bãi cỏ rộng mênh mông, mọc lác đác xung quanh là vài cây cổ thụ cao lớn rợp trời. Tôi vừa nhìn đã trông thấy Bàng Tử đang đứng trước một thân cây, cơ thể bị dây leo quấn chặt cứ như là đang bị trói vào đó. Bàng Tử khó chịu giãy dụa, dáng vẻ trông cực kỳ khổ sở nhưng nét mặt lại vừa khóc vừa cười nhìn vô cùng khó coi, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng ê a kỳ lạ.
Tôi vội vàng chạy tới muốn cởi trói cho Bàng Tử khỏi thân cây, nhưng không ngờ lúc đi ngang qua cái cây khác, đột nhiên có một sợi dây mây xuất hiện lao ra khỏi đất túm chặt lấy chân tôi rồi kéo lê về hướng thân cây. Tôi bị sợi dây mây làm vướng chân nên lập tức té lăn ra đất, liền vội vàng vươn tay ra ba lô phía sau định rút xẻng công binh. Nhưng đúng vào lúc sắp lấy được rồi thì lại xuất hiện một sợi dây mây khác vươn tới quấn lấy cổ tay tôi, ghì chặt đến tóe máu.
Shirley Dương thấy vậy vội vàng chạy tới giật lấy xẻng công binh chém đứt sợi dây mây đang quấn lấy cổ tay tôi. Tôi cũng thuận thế lấy thêm xẻng trong ba lô rồi chặt đứt sợi dây mây đang quấn vào chân, bò lăn bò toài chạy tới chỗ của Bàng Tử.
Lúc vừa chạy đến trước mặt của cậu ta, tôi lập tức nghe thấy Bàng Tử đang lẩm bẩm bảo: "Lão Hồ, cẩn thận! Mau cứu tôi, con m.ẹ nó ông đây sắp tắt thở tới nơi rồi!"
Tôi và Shirley Dương cùng quơ xẻng công binh chém vào đám dây mây đang quấn quanh trên người Bàng Tử, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì đã bị những sợi dây mây thô to kệch cỡm vươn tới cuốn lấy cơ thể mình. Shirley Dương nhẹ người nên lập tức bị quấn tới trên cây, phần lưng vừa tiếp xúc với thân cây thì lập tức thống khổ thét gào.
Thấy Bàng Tử và Shirley Dương đều sa thân vào hiểm cảnh, trong lòng liền trỗi dậy, liều mạng chém vào đống dây mây đang vươn tới trên đùi của mình. Sợi dây mây bị chém trúng lập tức lùi về, nhưng tiếp theo đó lại là vô số sợi mây tủa ra vây chặt lấy tứ chi của tôi. Chẳng bao lâu sau, ba người chúng tôi đều bị trói hết cả lên cây.
Khi cơ thể vừa chạm vào thân cây, tôi lập tức cảm nhận được sự bỏng rát đau đớn trên lưng mình, cứ như bị dính axit vậy! Lúc này, một sợi dây mây bất chợt phóng tới xiết chặt lấy tay phải của tôi, làm xẻng công binh bị rơi xuống đất. Đau đớn trên lưng ngày càng dữ dội, cảm giác như da thịt của mình đang bị thiêu rụi vậy.
Thấy tay trái của Shirley Dương vẫn chưa bị trói, bèn lập tức ra hiệu cho cô ấy mau chóng chém đứt sợi dây mây. Tay trái của Shirley Dương nắm chặt xẻng công binh, liều mạng trở người chém đứt sợi dây mây đang cuốn lấy cánh tay phải. Dây mây vừa bị chặt đứt, bên hông lại lập tức có sợi dây khác ló đầu.
Tôi thấy Shirley Dương khó thoát thân, bèn dùng cánh tay trái còn chưa bị quấn chặt của mình, mò mẫn rút ra cây dao nhảy dù ở bên trong ống giày. Nhưng sợi dây mây cứ như phát hiện ra ý đồ của tôi bèn nhanh chóng siết chặt. Tôi dồn hết sức, giật mạnh tay trái xuống phía dưới làm xước một mảng da lớn, tơ máu cũng nhanh chóng rỉ ra, nhưng nhờ vậy mà thành công giải thoát được cho cánh tay này.
Tôi mặc kệ vết thương, tranh thủ thời gian vội vàng rút ra cây dao nhảy dù cắt đứt sợi dây mây đang quấn chặt lấy tay phải, nhanh chóng tách mình rời khỏi đó.
Tôi dùng lòng bàn chân đạp lên thân cây, cơ thể thì nằm rạp xuống. Tuy rằng đám dây mây rất lợi hại nhưng hầu như chỉ quơ quào cách mặt đất nửa mét chứ không dám chạm xuống mặt đất.
Nhận thấy bản thân đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, tôi vội vàng lấy chân làm điểm tựa, nằm sát xuống đất rồi bò tới chỗ của Bàng Tử. Dùng dao nhảy dù nhanh chóng cắt đứt đám dây mây đang quấn trên đùi anh ta, sau đó rút ra xẻng công binh ở trong ba lô của Bàng Tử chém đứt những sợi dây mây thô to đang quấn quanh eo và trên cánh tay của anh ta.