Nghe được Bàng Tử nói vậy, Shirley Dương mới triệt để an tâm, chậm rãi bước tới sát bên tôi. Tôi ra hiệu cho cô ấy qua một bên khác, đếm tới ba thì cùng mở ra xem. "Một! Hai! Ba!" Tôi nhanh chóng đá văng cửa đá, trong miệng ngậm đèn pin, tay cầm xẻng công binh liền phóng vào trong. Thế nhưng vật đập vào mắt lại làm cho chúng tôi thót tim. Oa! Bài vị! Trong phòng trưng đầy cả một mặt tường đều toàn là bài vị! Rốt cuộc chuyện này là sao? Vì sao lại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.