Đường từ huyện vào núi ít nhất cũng phải hơn 20km. Chúng tôi thỏa thuận thuê xe ngựa của một hộ nhà nông, để ông ấy chở cả bọn vào đó. Suốt dọc đường đi, Bàng Tử phấn khởi cất cao giọng hát: "Mạnh mẽ hiên ngang, oai phong khí phách, vượt qua sông Áp Lục a~!" Lại còn đứng ở phía trước, một tay nắm ngang ngực, tay kia giơ ra sau hình thành tư thế xung phong... Nhưng chẳng được bao lâu đã bị mùi hôi thối của phân ngựa ép cho hiện nguyên hình, thành thật quay về ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi nói với hắn: "Tiểu Bàng à, giọng hát vừa nãy của cậu làm lòng quân sôi sục, ý chí chiến đấu phun trào. Sao không hát tiếp đi?"
Bàng Tử liếc tôi đáp: "Con ngựa này sáng nay ăn gì mà không tiêu hoá hay sao mà ị thối gần chết á, xém chút nữa là hại tôi ói hết mớ thịt dê vừa ăn lúc trưa luôn rồi! Lỡ đâu ói thật thì chắc tôi tiếc chết mất!"
Tôi tiếp lời: “Thịt dê đã là gì chứ… Cậu mà đứng đó ói thật thì đợi đến khi chúng ta trở về, tôi mời cậu ăn món “Lẩu thập cẩm” đặc sản của Sơn Hải Quan. Không thể để cậu phí công biểu diễn nãy giờ có đúng không hầy..."
Bàng Tử gằn giọng nói: "Cậu bớt thất đức đi lão Hồ à! Muốn nhìn thấy Bàng gia này mất mặt sao? Không có cửa đâu! Nhưng lẩu thập cẩm nghe có vẻ được đấy, tôi nghĩ chuyện này có thể đưa vào vấn đề nghị sự trong lịch trình."
Nông phu đánh xe mỉm cười khi nghe tôi và Bàng Tử chém gió tung trời, chỉ có Shirley Dương đã quen đến chai sạn. Đúng vào lúc cả hai đang đâm chọt lẫn nhau thì xe ngựa bỗng vang lên tiếng "Rầm!", tiếp đó dừng lại. Ông ta quay đầu qua nói: "Tới rồi!"
Shirley Dương trả tiền, đồng thời dặn dò ông ấy ở lại đây chờ chúng tôi trở ra. Nếu như nơi này thật sự xuất hiện mộ lớn thì cả bọn vẫn phải trở về để mua thêm đồ đạc. Chỉ dựa vào ba kẻ tay không tấc sắt mà muốn xông thẳng vào mộ thì đúng là không an toàn chút nào!
Trước khi đi, Shirley Dương còn hỏi người nông dân: "Ông ơi! Ông biết trong ngọn núi này có truyền thuyết hoặc chuyện kỳ lạ gì xảy ra không?"
Ông nông dân phá ra cười rồi nói: "Con gái con lứa như cô đòi vào khe núi làm gì thế? Ngay đến dân địa phương như chúng tôi còn không dám lên nữa là, có thời gian chi bằng đi cuốc lúa mạch cho tôi còn vui hơn đấy! Nhưng mà các người cũng phải cẩn thận nha, nghe nói mảnh đất này lâu lắm rồi không có ai ra vào, coi chừng lại xuất hiện sói hay rắn độc gì đó thì toi luôn!"
Shirley Dương thấy không hỏi thêm được gì bèn ậm ờ cho qua chuyện rồi chúng tôi liền tiến vào núi.
Trong núi đều là các loại thân gỗ lớn như cây Dương và cây Thông Liễu. Tiết trời đầu hạ đúng vào lúc cành lá xum xuê rậm rạp. Tiếng chim hót vang lên lanh lảnh, ánh sáng loang lổ nhiều màu tạo nên khung cảnh hoang sơ rung động lòng người.
Bàng Tử nhặt một cành cây dài chống xuống đất lết đi từng bước, cố cất giọng hỏi tôi: "Lão Hồ này, có khi nào trong rừng này sẽ xuất hiện đại yên phao không?"
Đại yên phao là hiện tượng được hình thành từ vô số chiếc lá bị mục rữa trên đất, có chứa đựng chất lỏng và hơi khí ở bên trong còn bên ngoài thì được bao trùm bởi một lớp lá mới, nếu sơ ý bước lên thì sẽ khó thoát nổi ra ngoài, được xem như là "bẫy cát lún của rừng rậm".
Tôi trả lời anh ta: "Chắc là không đâu, lá bây giờ còn chưa có rụng nhiều, theo lý thì chưa đủ điều kiện hình thành đại yên phao nhưng dù sao vẫn cẩn thận hàng đầu nhé. Tiểu Bàng! Tôi lệnh cho cậu trở thành đội viên tiên phong đi phía trước đội ngũ, dùng gậy kim cô trong tay để trinh sát dò đường cho quân ta!"
Bàng Tử khó chịu nói: "Tôi nói nhé lão Hồ, tốt xấu gì tôi cũng là phó tư lệnh, xung phong thăm dò tình hình vì đội ngũ cũng không sao, nhưng ít ra cũng nên biểu hiện là tôi đây tự nguyện chứ! Đừng có suốt ngày ra lệnh ra lệnh! Thế thì làm sao tôi dám ngẩng cao đầu trước cố vấn của Mỹ đây?"
Shirley Dương phì cười đi bên cạnh tôi, tầm khoảng mười mấy phút sau, trước mặt bỗng xuất hiện một dòng sông nhỏ. Đây chính là con sông nằm vắt ngang qua chỗ đất phong thủy kia, nếu muốn đến được khu vực đất trống thì bắt buộc phải vượt qua nó. Nước sông không chảy quá xiết, dưới đáy trong veo cũng không sâu lắm. Mặt sông rộng khoảng hơn ba mét. Bàng Tử không muốn làm ướt đôi giày da quân đội mới mua nên mặc kệ chúng tôi có khuyên ngăn đến mức nào vẫn không muốn lội giày xuống nước, cố tình ném mấy tảng đá lớn chắp nối lung tung xuống sông, giẫm lên chúng để dẫn đầu vượt qua.
Lúc tới lượt Shirley Dương thì cô ấy bị hụt chân, xém chút bị trật khớp nên tôi chỉ đành dìu cô ấy từ từ đi qua sông. Khi lên bờ, Shirley Dương mới hỏi tôi: "Lão Hồ, anh có ngửi được mùi gì không?"
Tôi hít lấy hít để nhưng đã ra mùi gì đâu. Nhưng tôi biết Shirley Dương không phải loại người chuyện bé xé ra to, nếu cô ấy đã hỏi vậy thì nhất định là có vấn đề.
Shirley Dương nói: "Từ lúc bắt đầu tiến vào khu rừng này thì tôi đã ngửi được có mùi gì đó hơi ngọt nhưng không quá nồng phảng phất trong không khí. Mới đầu tôi còn tưởng đó là mùi của hoa dại nhưng khi quan sát lại lần nữa, trong rừng ngoài cây ra thì không thấy xuất hiện bất cứ đóa hoa nào. Mà lúc nãy qua sông tôi cũng chẳng hiểu sao bản thân lại đột nhiên trở nên choáng váng, còn xém ngã nhào xuống sông."
Nghe Shirley Dương nói vậy, tôi bèn lập tức hít một hơi... Quả nhiên phát hiện trong không khí có mùi hương ngọt ngào rất lôi cuốn, khiến người khác như muốn say mê đắm chìm trong nó!
Ngay vào lúc tôi đang hưởng thụ hương vị ngập tràn thì bỗng cảm thấy trong đầu choáng váng, chỉ muốn gào thét lên thật to... Lúc đó tôi đã nghĩ: Thôi tiêu rồi, chắc chắn mình trúng độc mất rồi bèn vội vàng cắn đầu lưỡi. Cảm giác đau đớn nhanh chóng lan tràn trộn lẫn với mùi máu tươi dày đặc trong khoang miệng khiến đầu óc của tôi tỉnh táo hơn chút. Nhưng cũng chính vào lúc đó, tôi lại đột ngột phát hiện Shirley Dương đang đứng bên cạnh mình ngơ ngác rơi lệ.
Tôi phút chốc hoảng hồn. Từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy cô ấy khóc, rốt cuộc là bị làm sao thế này?
Tôi vội vàng bước tới lay gọi. Shirley Dương chậm chạp phục hồi, kể lại với tôi: "Lão Hồ, trong mùi hương này có độc. Lúc nãy tôi cảm thấy đầu óc mình rất mơ màng, đột nhiên rất muốn khóc..."
Xem ra, khu rừng này có gì đó rất kỳ lạ.