Quyển trục dần được mở ra, một áng văn chương đầy đủ cứ thể ánh vào trong mắt chúng tôi. Bởi vì chữ trên quyển trục dùng là thể văn ngôn nên tôi và Bàng Tử đều không hiểu quá nhiều, chỉ đành đợi Shirley Dương xem xong rồi kể lại cho cả bọn.
Trong lúc chờ đợi, cả tôi và Bàng Tử đều vô cùng sốt ruột. Một là vì lăn lộn ở Lão Long Đầu nhiều như vậy, rốt cuộc mới tìm được thứ có thể cho chúng tôi lần mò ra đáp án. Còn hai thì là vì chờ đợi thật sự không phải chuyện khiến người ta có thể thoải mái trải qua!
Shirley Dương vừa xem vừa nhíu chặt lông mày, giống như trên đó thật sự có tiết lộ bí mật. Một lát sau, cô ấy rốt cuộc xem xong rồi nói: "Lão Hồ! Bàng Tử! Quyển trục này đã lật đổ tất cả những gì mà chúng ta biết trước đó. Người viết quyển trục cũng như cái xác trên giường chính là kẻ đã kiến tạo nên Lão Long Đầu, Thích Kế Quang."
Khi ba chữ "Thích Kế Quang" được Shirley Dương thốt ra thì cả tôi và Bàng Tử đều ngu người, kinh ngạc đến độ chỉ biết há hốc mồm: "Không thể nào! Chẳng phải Thích Kế Quang đã chết bệnh ở kinh thành rồi sao? Làm sao có thể toi mạng ở cái chỗ đến cức chim cũng chẳng thèm có như thế này? Còn để lại một quyển trục nữa?"
Shirley Dương đã sớm đoán được nghi ngờ của chúng tôi bèn nói tiếp: "Nghe tôi nói đã... Quyển trục này là do chính đại nhân Thích Kế Quang đề bút, tuyệt đối không sai đâu. Trên đó còn có đề tựa của ông ta nữa."
Shirley Dương chỉ cho chúng tôi đề tựa phía sau áng văn chương này rồi tiếp tục nói: "Sau khi đại nhân Thích Kế Quang bị khâm sai áp giải về kinh liền bị nhốt vào đại lao. Cuối cùng được Trương Cư Chính cứu giúp nhưng kết cuộc vẫn là bị giam trong phủ đệ. Bởi vì đại nhân Thích Kế Quang cương trực liêm chính nên đắc tội rất nhiều gian thần và hoạn quan. Những người này đều muốn nhân cơ hội đó để bỏ đá xuống giếng, cướp lấy tính mạng của ông ấy. Nhưng đáng tiếc, bởi vì Trương Cư Chính hết lòng bảo vệ Thích Kế Quang nên đám gian thần vì e ngại quyền thế của Trương Cư Chính đều tạm thời ra tay lặng lẽ không dám để lộ ra, riêng phần mình ngầm tìm cách muốn đẩy Thích Kế Quang vào đường chết. Cứ thế, dưới sự bảo hộ của Trương Cư Chính, tướng quân Thích Kế Quang sống yên bình được mấy năm. Nào ngờ thế sự khó liệu, Trương Cư Chính cuối cùng lại bị bệnh chết. Lần này, tướng quân Thích Kế Quang ở kinh thành đã không còn sự che chở, rất nhiều cừu gia trong triều lau tay xoa chưởng, chuẩn bị phái sát thủ đến âm thầm giết chết ông ta rồi giả dạng thành bệnh chết. Đúng vào lúc này, có một người tên là Trần Quang Huân xuất hiện. Ông ta chính là ông nội của tướng quân Trần Thác. Bởi vì cha của tướng quân Trần Thác, cũng tức là con trai của Trần Quang Huân chính là người đã lập lời thề giúp Thích Kế Quang ẩn giấu tài bảo của giặc Oa. Lần này đã hiểu rồi chứ? Vì để bảo vệ tướng quân Thích Kế Quang, Trần Quang Huân đã ở trong nhà lao tìm một tử tù có tướng mạo gần giống với Thích tướng quân. Cho gã ăn mặc y như ông ấy, dù là ăn cơm hay đi ngủ đều ở trong phòng ông ấy, đồng thời còn buông lỏng cảnh vệ Thích gia. Quả nhiên không đến mấy ngày, Thích Kế Quang liền bị chẳng biết là kẻ thù ở nhà nào phái tới sát thủ tung ám khí giết chết, cùng bị bạo bệnh chết không có gì khác biệt. Mà gia nô nhà Thích tướng quân cũng dựa theo lời của Trần Quang Huân tung tin là Thích tướng quân đã chết vì bệnh. Còn riêng Thích tướng quân thật sự thì đã được âm thầm hộ tống trở về Sơn Hải Quan, bí mật sắp xếp cho ở trong nơi từng là chốn cất giữ của cải giặc Oa. Tài bảo được đặt trong căn phòng trống ở ngoài kia kìa! Thích tướng quân thì liền âm thầm ở trong căn phòng nhỏ nơi này, cơm ngày ba bữa đều do người được nhà họ Trần phái đến đưa vào. Ông ta là đang chờ đợi cơ hội, định dùng số của cải kháng giặc Oa đó ra ngoài chiêu mộ binh sĩ nhằm lật đổ gã hoàng đế không có phép tắc kỷ cương, khiến dân chúng lầm than này để lập một hoàng tử sáng suốt khác lên làm tân hoàng. Nào ngờ người tính không bằng trời tính! Ông ta ở đây chưa được bao lâu, bởi vì mật thất xây phía dưới mặt nước biển nên rất âm lạnh ẩm ướt, mà Thích tướng quân lại nhiều năm chinh chiến sa trường, trên người có vô số vết thương cũ khiến khí lạnh dễ dàng xâm nhập. Thế là ông ấy liền ngã bệnh. Ai ngờ bệnh tới như núi lở, đến cuối cùng Thích tướng quân không xuống giường nổi, mỗi ngày đều cần có người hầu hạ. Ông ta cũng biết mình không sống được bao lâu, nghiệp lớn lật đổ hôn quân không có khả năng hoàn thành nên đã kêu cha của Trần Thác tướng quân tới, dặn ông ấy di dời hết số của cải này đi chiêu binh mãi mã hoàn thành nghiệp lớn mà Thích tướng quân chưa làm được. Còn nói, sau khi chết không muốn được chôn cất, ông ta phải chôn mình ở trong Lão Long Đầu này. Cho dù có chết cũng phải cùng với Lão Long Đầu sừng sững trấn thủ biên quan, không cho giặc Oa xâm nhập."
Shirley Dương nói tới đây, cả tôi và Bàng Tử đều không tránh khỏi trở nên ảm đạm. Thích tướng quân thật sự là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa mạnh mẽ kiêu hùng. Đến lúc sắp chết vẫn còn muốn bảo vệ biên quan, bảo vệ quốc gia, bách tính, ông ấy thật sự đáng cho người khác cũng phải kính ngưỡng!