Shirley Dương đối mặt nhìn tôi một cái, vừa hay Bàng Tử cũng đã gọi món xong, bèn cảm ơn nhân viên phục vụ rồi bảo cô ta lên món giúp chúng tôi.
“Không có ngọn núi này?” Tôi ngạc nhiên nói, “Không lẽ chúng ta phân tích sai rồi à? Núi Vô Lượng này thật chất không phải là ngọn núi, mà là một loại thuật ngữ hoặc ám hiệu gì đó chăng?”
Shirley Dương cũng chìm vào trong dòng suy nghĩ, nhưng lại không tiếp lời, ngược lại Bàng Tử thấy thế liền lớn tiếng nói: “Cậu nhìn xem, tôi đã nói tổ tiên nhà họ Trần này chính là trêu ghẹo người ta mà, căn bản là không muốn chúng ta đi tìm được mộ tổ của họ. Tôi thấy chúng ta có thể an tâm đi tìm phỉ thúy tiên được rồi đó.”
Shirley Dương nghe thế lập tức phẫn nộ trả lời: “Anh được đó Hồ Bát Nhất, hai người quả nhiên là đang đánh chủ ý lên phỉ thúy tiên. Từ sớm anh đã hứa với tôi sau khi gỡ được bùa chú thì sẽ không mò minh khí nữa mà, anh đây là đang gạt tôi sao? Hừ, yên tâm đi, có tôi ở đây hai người đừng có hòng mà đi tìm cái gì phỉ thúy tiên kia, mơ cũng đừng có mơ tới!”
Tôi thấy Shirley Dương bắt đầu nổi giận, liền vội vàng trách móc Bàng Tử: “Tiểu Bàng cậu nói tầm bậy gì thế hả? Chuyến đi lần này mục đích chính là tìm tổ mộ dùm giáo sư Trần cơ mà, liên quan gì đến phỉ thúy tiên đâu mà lôi vào, cậu đừng có mà đi lệch với tư tưởng chủ đạo ban đầu đó nha.”
Bàng Tử biết mình đã lỡ miệng, nên đã cúi đầu ăn cơm không dám lên tiếng nữa. Shirley Dương cũng theo đó mà đại vài muỗng cơm rồi tiếp tục chìm vào trong suy nghĩ để tìm manh mối.
Ăn xong cơm chúng tôi rời khỏi quán, bước tà tà trên con đường miên man không đích đến, đột nhiên Bàng Tử quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy một ông lão tầm 60 tuổi theo sau chúng tôi khoảng chừng năm, sáu bước, lưng hơi gù nhưng nhìn trông còn khỏe mạnh lắm. Bàng Tử chỉ vài bước là xông đến chỗ của ông nắm lấy cổ áo lôi đến trước mặt chúng tôi, hỏi: “Ông là ai? Tại sao lại đi theo chúng tôi? Thật thà khai báo đi, nếu không thì cẩn thận nắm đấm của Bàng gia tôi đấy, nhìn vậy chứ tôi không phải dạng ăn chay gì đâu.”
Ông lão bị Bàng Tử dọa cho một phen, phút chốc sốt ruột đến đỏ cả mặt, hì hục nửa ngày cũng chưa nói ra được chữ nào. Shirley Dương thấy thế đã lườm Bàng Tử rồi dịu dàng quay sang nói với ông lão: “Con chào ông, ông đừng sợ nhé, tụi con không phải là người xấu. Nếu ông đã đi theo tụi con như vậy, chắc là phải có nguyên nhân gì đúng không?”
Khó khăn lắm ông mới điều chỉnh lại hô hấp, rụt rè trả lời: “Lúc nãy khi ăn cơm ta ngồi gần bàn của cô cậu, còn nghe nhắc đến núi Vô Lượng nữa.”
Shirley Dương vừa nghe ba chữ “núi Vô Lượng” liền vội vàng hỏi tiếp: “Ông biết núi Vô Lượng ạ?”
Ông lão gật gật đầu nói: “Đương nhiên là biết. Nhưng thời đại bây giờ chẳng mấy ai nhắc đến núi Vô Lượng nữa, nếu không ai nhắc chắc thân già này sẽ quên mất luôn rồi.”
Shirley Dương lại hỏi sâu vào vấn đề hơn: “Thế rốt cuộc núi Vô Lượng có phải là tên của một ngọn núi không ông? Nó nằm ở đâu thế ạ?”
Ông lão nói: “Cô gái, núi Vô Lượng này căn bản không phải là núi, mà nó là một lăng mộ lớn đấy.”
“Lăng mô lớn!???” Cả ba người chúng tôi nhìn nhau đồng thanh lên tiếng.
“Đúng, chính là lăng mộ lớn. Ngôi mộ này thuộc về một vị đại gia tộc họ Trần. Gia tộc này từ thời Minh Thái Tổ đã là danh gia vọng tộc tại Sơn Hải Quan, trải qua trăm năm mưa gió, cho đến khi quân Thanh xâm nhập mới suy tàn. Hơn hai trăm nhân khẩu trong tộc đột nhiên biến mất trong một đêm, ngay cả Trần Thác tướng quân, cháu đích tôn duy nhất đã tử trận trên chiến trường cũng không tìm được tung tích thi hài của ngài ấy. Một gia tộc hưng thịnh suốt trăm năm qua cứ thế mà bốc hơi không còn gì ở lại, chỉ còn ngôi nhà lớn không một chút sinh khí cũng đã bị quân Thanh phá hủy sau vài năm.”
“Vậy ông có biết vì sao gia tộc họ Trần lại biến mất sạch sẽ trong một đêm không?” Tôi sốt ruột hỏi. Shirley Dương cùng Bàng Tử cũng gật đầu lia lịa nhìn ông lão, chúng tôi đều biết, ông lão này đại khái chính là ngọn nguồn duy nhất để chúng tôi thu thập thêm manh mối.
“Ta không biết, cũng chẳng ai biết nguyên do.” Ông lão lắc đầu thở dài.
Nghe câu trả lời của ông, chúng tôi cảm thấy thất vọng tràn trề. Shirley Dương vội kéo ông lại hỏi tiếp: “Ông ơi, thế ông có biết lăng mộ của Trần gia nằm ở đâu không?”
Ông lão nghe Shirley Dương hỏi thế liền quan sát cô ấy từ trên xuống dưới, thận trọng hỏi: “Cô gái, cháu muốn hỏi thăm cái này để làm gì?”
Shirley Dương gấp gáp trả lời: “Không giấu gì ông, cháu có một vị tiền bối cũng là bậc cha chú nên cháu phải xưng hô với ông ấy là chú Trần, chú ấy nhờ cháu đi tìm tổ mộ gia tộc dùm chú, trong tộc phổ mà chú Trần đưa cho cháu có một câu thơ nhắc đến núi Vô Lượng, cho nên tụi cháu nghi ngờ gia tộc họ Trần mà ông vừa nói lúc nãy có liên quan đến gia tộc của chú Trần đã nhắc đến đó ông.”