Mục lục
Ma Thổi Đèn - Sơn Hải Yêu Trủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế là… đường về của chúng tôi đã hoàn toàn bị chặn...

Bàng Tử đang bò ở phía trước oán giận nói: "Này mà là chùa miếu cái quỷ gì chứ? Nhìn thì lụp xụp rách nát, khung cửa cũng sắp long ra rồi mà vẫn có thể dốc tiền ra xây dựng mật thất được cơ đấy! Rồi chơi vậy ai chơi lại! Còn xây đến rắn chắc như vậy nữa! Nếu chúng ta cứ bò vào bên trong rồi cuối cùng phát hiện điểm đến là ngõ cụt, vậy thì chỉ cần chờ ở đó cho đến khi biến thành bánh chưng hả? Vậy cũng đỡ phải chôn!"

Bánh chưng: tiếng lóng ám chỉ cương thi.

Shirley Dương nói: "Thật ra ngay từ đầu tôi đã đoán được đường lui của chúng ta sẽ bị chặn lại, giống như khi bước vào mật thất đó! Rõ ràng là người xây dựng căn mật thất này không muốn để những người phát hiện ra bí mật sẽ tiết lộ chuyện này ra ngoài."

Tôi vừa định mở miệng thì đột nhiên cảm thấy sau lưng đau nhói giống như bị kim đâm, nhất thời không nhịn được kêu lên: "Ái da!"

Bàng Tử đang bò ở phía trước cũng hét lớn: "Má nó! Trong đường hầm có bọ cạp, bọn nó chích chết tôi rồi!"

Tôi vội hỏi cậu ta: "Có phải cảm giác giống như bị kim đâm không? Rất đau hả?"

Bàng Tử hùng hổ đáp: "Má nó, còn đau hơn cái dùi cui dí vào nữa! Con bọ cạp nào lợi hại như vậy, đốt chết cái mông tôi rồi?”

Bỗng nhiên, từ sâu bên trong đường hầm truyền đến những âm thanh sột soạt, bắt đầu thì bé thôi nhưng dần dần đã to hơn... giống như có hàng ngàn hàng vạn con bọ cạp đang từ nơi xa nhanh chóng bò về phía chúng tôi.

Bàng Tử thoáng khựng lại, giọng run rẩy hỏi tôi: "Lão Hồ, anh có nghe được gì không?"

Tiếng động sột soạt trong đường hầm bị đóng kín bỗng trở nên rào rạt đến vô tận, mạnh mẽ kích thích vào thần kinh của tôi. Tưởng tượng đến việc cơ thể bị vô số lũ bọ cạp đốt, tay chân của tôi lập tức như nhũn ra, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tôi chỉ có thể nói: "Con mẹ nó, đương nhiên là tôi nghe được rồi, sắp điếc luôn đây này! Ê Bàng Tử, cậu mau soi đèn pin xem phía trước là thứ gì?"

Shirley Dương và Bàng Tử cùng soi đèn pin chiếu về con đường tối tăm phía trước nhưng không phát hiện ra được điều gì! Thế nhưng, tiếng rào rạt đang ngày càng to hơn, có vẻ là chúng đang ở rất gần rồi...

Tôi bình tĩnh giả vờ nói lớn: "Nghe tiếng mà không thấy hình, xem ra sách lược phô trương thanh thế của kẻ địch vô cùng hiệu quả nha! Nhưng Mao Chủ tịch đã có nói, tất cả bọn phản động đều chỉ là hổ giấy. Chúng ta..."

Tôi còn chưa kịp nói dứt câu thì tiếng hét thảm thiết của Bàng Tử đã vang lên: "Á! Rút lui! Rút lui! Là kiến ​​ăn thịt người!"

Nghe Bàng Tử hét thảm, tôi và Shirley Dương vội cuống cuồng bò về nhưng tay chân lại không chịu nghe lời, mềm nhũn ra giống hệt như sợi bún...

Kiến ăn thịt người hay còn được gọi là kiến ​​bọ cạp, thường sinh sống trong các cánh rừng mưa nhiệt đới ở Nam Phi, con lớn nhất có thể đạt đến kích cỡ to bằng nắm tay. Kiến ăn thịt người có thói quen ăn uống rất hỗn tạp. Từ các loài động, thực vật trên đất cho đến các cành cây và thịt đã thối khô... đều không bỏ qua. Cho dù là cơ thể to lớn đến cỡ nào của con người hay các loài động vật thì vẫn đều nằm trong phạm vi săn bắt của chúng.

Khi tôi còn đóng quân đánh trận trên một sườn núi cực kỳ hanh khô ở Việt Nam cũng đã từng chạm mặt lũ kiến ​​ăn thịt người này. Bọn chúng ùn ùn lớp lớp túa ra từ trong các khe đá, rậm rạp bò khắp mặt đất. Có vài con còn leo lên người đồng đội của tôi, làm kẻ từng thân kinh bách chiến, trải qua vô số lần chiến trận bị thương cũng phải thét lên gào rú. Bất chợt, càng nhiều kiến lũ lượt ​​bò qua, nháy mắt đã bao trùm toàn bộ cơ thể của người lính già.

Đám chấm đen di động ngọ nguậy. Tiếng hét thảm thiết xen lẫn giữa những tiếng lách cách nhỏ bé đáng sợ đến rợn người cứ quẩn quanh trong thung lũng. Vào lúc chúng rời khỏi cơ thể của người lính già để đổi sang mục tiêu khác thì kẻ vốn thân cao bảy thước, cứng rắn như gang thép kia cũng chỉ còn là một bộ xương khô trắng hếu.

Tất cả đồng đội đều kinh sợ đến phát điên, vội lùa nhau chạy nhanh để thoát khỏi ngọn núi. Những trận dội bom kinh hoàng của đế quốc Mỹ lẫn nhân dân Việt Nam đều chưa từng khiến cả bọn phải nhíu mày. Thế mà khi đối mặt với lũ kiến ​nho ​nhỏ này, ai nấy cũng đều thật sự sợ hãi! Lần tác chiến đó cuối cùng đã tổn thất mất ba người, bọn họ cứ như vậy mà bỏ mạng trên đất nước Việt Nam.

Ba người chúng tôi hốt hoảng, liều mạng bò về phía sau. Tiếng sột soạt cũng gắt gao bám sát theo không rời. Trong cái đường hầm mà đầu cũng không đủ ngẩng lên thế này, nếu thật sự bị kiến ​​ăn thịt người tấn công thì e rằng chúng tôi chỉ còn nước chờ chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK