Mục lục
Ma Thổi Đèn - Sơn Hải Yêu Trủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến đây, cả đám đều lập tức toát mồ hôi lạnh. Nghĩ tới đã thấy sợ, ngay đến bắp chân cũng có cảm giác như bị chuột rút, nửa ngày trời không ai dám cất lên tiếng nào...

Shirley Dương là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc, cô ấy hỏi tôi: “Lão Hồ này, chúng ta có đi xuống dưới nữa không?”

Tôi đáp: “Đương nhiên là phải đi rồi! Cái động này thiết kế cơ quan ác độc như vậy chứng tỏ là có báu vật hay bí mật gì đó bị ẩn giấu ở bên dưới. Nhưng mà còn tám cây đinh chưa kịp động tới kia thì không biết có nên ấn nó xuống nữa hay không?”

Bàng Tử vừa nghe nói bên dưới có cất giấu báu vật liền lập tức vực dậy tinh thần, quay đầu qua rủ rê tôi: "Ê lão Hồ! Tôi thấy mấy chiếc đinh kia đã làm thì làm cho tới, nhấn nó xuống hết đi! Đám cơ quan này thiết kế ác độc như vậy. Dù sao cũng đã trót một rồi, dứt khoát nhấn đồng loạt hết luôn đi! Mở sớm thì mò được báu vật sớm!"

Tôi cũng đang ngu người vì chuyện đột ngột xuất hiện cơ quan, nghe Bàng Tử nói vậy liền vung tay nói: "Chơi thì chơi! Có trận chiến nào mà chúng ta chưa từng trải qua đâu, còn sợ mấy cái quỷ cơ quan này à!"

Shirley Dương thấy tôi và Bàng Tử bắt đầu muốn lên cơn thì lập tức vội vàng can ngăn: "Khoan đã, lão Hồ! Một cái cơ quan đã khó chơi đến như vậy, nếu như cả tám cái cùng khởi động thì hậu quả không thể lường trước được đâu! Anh đừng liều, từ từ nghĩ biện pháp trước đã..."

"Nghĩ biện pháp gì?" Tôi cắt ngang lời của Shirley Dương: "Không lẽ bỏ một người ở lại, rồi đợi hai người bên dưới thành công vượt qua được cơ quan thì lại tiếp tục khởi động cái khác nữa à?”

Shirley Dương nhất thời nghẹn họng không biết phải nói gì.

Tôi biết là cô ấy không yên lòng để tôi và Bàng Tử đi xuống dưới, mà tôi cũng không chấp nhận bỏ lại một người ở bên trên, nên cách tốt nhất bây giờ chính là đồng thời kích hoạt cả tám cơ quan.

Bàng Tử lại tiếp tục hối thúc: “Lão Hồ! Cậu còn chờ gì nữa, nhanh lên đi, báu vật bên dưới đang đợi mình kìa!”

Tôi nhìn Shirley Dương. Cô ấy cũng nhìn thẳng vào tôi, không bày tỏ ý phản đối.

Tôi liền giơ hai tay, mỗi tay bao trùm lên bốn cái. Sau khi hít một hơi thật sâu thì dứt khoát nhấn chúng xuống...

Cửa động không có bất cứ động tĩnh gì. Bên trong mật thất ngoại trừ tiếng hít thở của chúng tôi thì không còn âm thanh nào khác, tất cả yên lặng đến đáng sợ!

Tôi lén lút kéo tay Shirley Dương, phát hiện lòng bàn tay của cả tôi và cô ấy đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Thấy mãi mà không có thay đổi gì, Bàng Tử bèn bảo với tôi: "Ê lão Hồ, hình như chỉ có cây đinh thứ chín là có cơ quan, còn lại đều toàn là vật trang trí. Chúng ta xuống dưới đó đi!” Dứt lời liền muốn lao xuống động.

Tôi vội giữ chặt anh ta lại, nói: "Vương phó Tư lệnh! Đừng sốt ruột, hành quân kỵ nhất là nóng vội liều lĩnh đó! Mấy mũi tên vừa rồi cũng không phải là vừa ấn xuống đã bắn ra ngay, nếu sau khi tiến vào mới xuất hiện nguy hiểm thì sẽ rất khó để giải quyết, chờ thêm mười phút nữa đi!"

Bàng Tử chán nản, chỉ có thể lượn vòng xung quanh. Qua hơn sáu bảy phút sau, khi hơi thở đã dần trở nên nặng nhọc, Bàng Tử mới dừng lại nói: "Không được rồi! Dưỡng khí trong mật thất này quá ít, nếu còn không đi vào thì tôi chưa kịp chết vì bị tên bắn cũng đã ngỏm vì hết oxy.” Nói xong liền quay đầu vểnh cái mông lớn chui vào đường hầm.

Tôi thấy tình huống khẩn cấp liền vội vàng kêu Shirley Dương cũng đi vào theo. Còn bản thân thì cõng ba lô đi ở cuối cùng, đề phòng nguy cơ xuất hiện từ phía sau đội.

Vóc dáng của Bàng Tử quá mập mà cửa động lại hẹp nên cứ bò vất va vất vưởng rất chậm. Tôi vừa lú đầu vào đã nghe được tiếng thở hổn hển của cậu ta ở phía trước, bèn hét lớn lên: "Bàng gia này! Đường hầm này còn rộng hơn nhiều so với mấy cái động trộm mộ, sao ngài lại bò lê bò lết nghe mệt thế? Bộ gần đây cuộc sống thoải mái quá nên bị tăng cân sao? Tư tưởng khoái lạc, chủ nghĩa tư bản hại thân nha!"

Bàng Tử không thể quay đầu lại được, chỉ đành vừa bò vừa thở hồng hộc đáp: "Hồ Bát Nhất, cậu cứ khốn nạn như vậy đi! Con mẹ nó cái đường hầm này dốc xuống, mấy cái góc muốn nghiêng méo mẹ sắp thành 90 độ luôn rồi! Tôi mà bò nhanh thì không lăn xuống dưới mới là lạ đấy!"

"Vậy sao cậu không nhắm mắt mà bò đi? Nghe nói cậu sợ độ cao mà, đừng có vì giật mình mà lăn xuống dưới đó nhe!”

Tôi thấy Bàng Tử căng thẳng thở hổn hển liền cố tình trêu chọc cậu ta để điều tiết lại bầu không khí. Bàng Tử tự biết bản thân đã bị chọc trúng tim đen, lại nghĩ đến độ dốc của đường hầm bèn khịt mũi không thèm nói nữa.

Thấy kẻ luôn tranh cường háo thắng như cậu ta cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt khiến lòng tôi thoáng có chút huênh hoang, tâm tình lập tức trở nên vui vẻ. Vừa định bắt chẹt cậu ta thêm vài câu thì bỗng nhiên từ phía sau vang lên tiếng cạch rất lớn, giống như âm thanh khi cửa đá bị đóng lại?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK