Mục lục
Ma Thổi Đèn - Sơn Hải Yêu Trủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúng tôi mặc kệ cảm xúc vui sướng, trước tiên cứ lấy đồ vật cần lấy rồi để Bàng Tử bò trước vào trong đường hầm. Tôi và Shirley Dương thì ở dưới đẩy cậu ta. Tiếp đến là Shirley Dương, tôi ở phía sau đẩy. Cuối cùng là Bàng Tử ở phía trên kéo, còn tôi lại leo lên.

Trước khi rời khỏi, tôi cúi đầu nhìn thoáng qua bộ hài cốt trên giường của tướng quân Thích Kế Quang. Không nghĩ đến, cả đời ông ta chinh chiến sa trường, ra sức bảo vệ cho quốc gia vậy mà cuối cùng lại lẻ loi chết bệnh ở đây. Aiz~ Thật là việc đời khó đoán!

Nghĩ vậy, trong lòng tôi không khỏi ảm đạm. Nếu như không phải trong quyển trục, tướng quân Thích Kế Quang đã viết muốn sống chết cùng với Lão Long Đầu thì tôi đã mang hài cốt của ông ấy rời khỏi nơi đáy biển lạnh lẽo và ẩm thấp này, chôn ông ấy ở trên vùng đất mà ông ấy yêu quý. Đồng thời, xây một ngôi mộ lớn, lập mộ chí ghi rõ những sự kiện đã trải qua trong đời ông, để mọi người có thể hiểu rõ tướng quân Thích Kế Quang là dạng nhân vật như thế nào, đạt đến người người kính ngưỡng.

Sau khi ba chúng tôi đều trèo lên đường hầm thì dọc theo thang đá bò lên trên, rất nhanh đã cảm thấy có ánh sáng chiếu xạ xuyên qua khe đá. Chúng tôi đẩy tấm đá đó, lũ lượt bò ra ngoài. Ánh nắng đã lâu mới rải trên người chúng tôi thật sự tạo cảm giác thoải mái không nói nên lời.

"Ông đây sống lại rồi đây!" Bàng Tử đột nhiên bật thốt ra một câu.

Hóa ra con đường bên dưới mật thất của Lão Long Đầu là thông tới ra biển, chính là bờ biển gần với đài quan sát nhất. Chúng tôi ở cạnh đó phơi nắng, vừa thưởng thức cảnh sóng vỗ ầm ầm vào chân trường thành. Chúng tôi đã tìm được đầu mối tiếp theo. Từ lúc đến Sơn Hải Quan này liền liên tiếp gặp đủ loại trắc trở, chúng tôi đều cố gắng chống chọi trải qua. Nghĩ đến đây, nhìn sóng biển dào dạt dưới chân, cả bọn lập tức có một loại cảm xúc hào hùng khoáng đạt!

"Lão Hồ, cậu nói xem. Chúng ta đến đây lâu như vậy, trải qua bao nhiêu chuyện, rốt cuộc là vì cái gì? Tiền tài à? Đều là vật ngoài thân, cho dù có được hưởng thụ thì cũng chỉ có thể dùng vào lúc tuổi xế chiều. Còn kích thích sao? Cũng đều không phải. Thật ra mỗi lần nghĩ đến những trải nghiệm ngàn cân treo sợi tóc mà chúng ta đã vượt qua thì lòng tôi lại sợ hãi, bởi vì nếu lỡ có điểm không may nào thì chúng ta đều có khả năng đi thỉnh giáo ông Mao về "tuyển tập của Mao Trạch Đông"! Còn nếu cậu nói đó là vì công việc thì đó vốn dĩ đâu phải là công việc của chúng ta đâu! Chúng ta trộm đấu nhiều lần như vậy, trải qua bao nhiêu chuyện kỳ quái, rốt cuộc là vì cái gì? Cậu nhìn mặt biển kia xem! Thâm sâu như vậy, ẩn chứa bao nhiêu sinh mệnh hay vô vàn những thứ không thể nắm rõ. Dựa vào trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay là không thể thăm dò được, nhưng cũng đâu thể nói rằng nó không tốt? Cũng giống như chúng ta nhiều lần gặp hung hiểm, có nhiều thứ khoa học là không giải thích được. Nhưng giải thích không được thì là xấu sao? Đó là nghịch lý! Muốn giải hết đáp án thì khác gì mò kim dưới đáy bể. Căn bản là không thể nào, có đúng không?"

"Tiểu Bàng à, đúng là càng ngày càng lớn nhe, biết nói chuyện như vậy nữa! Xem ra bình thường tôi ân cần chỉ bảo cho cậu là có tác dụng nha! Chắc là đúng đó, Bàng Tử! Giống như anh nói, hiện tại chúng ta vẫn chưa kiếm đủ tiền để tiêu xài cả đời không hết, cũng không phải vì tìm kiếm kích thích mà đi trộm đấu nhiều lần. Nếu nói là chức nghiệp thì đó cũng không phải là chức nghiệp của chúng ta, vậy tại sao chúng ta cứ nhất quyết phải hoàn thành, muốn thực hiện đây? Một là bởi vì ba người chúng ta có khả năng từ đó đến nay chưa từng có cảm giác đoàn kết bên bờ vực thẳm đến như vậy, là loại cảm giác tin tưởng lẫn nhau. Vả lại, mặc kệ là dạng nhiệm vụ gì thì chúng ta đều luôn luôn hiểu nhau, đồng hành kết bạn. Cho dù là có khi tức giận, có khi cãi lộn thì sẽ luôn biết cách bỏ qua, tạo ra rất nhiều khoảnh khắc tươi đẹp. Đời này, lão Hồ tôi chỉ cần hai người làm bạn tri kỷ là đã đủ." Tôi nhìn biển cả, nói ra suy nghĩ tự đáy lòng.

"Được rồi! Được rồi! Hai người đủ chưa vậy? Làm tôi nổi hết cả da gà rồi đây này, còn gì mắc ói hơn nữa không?" Shirley Dương vừa nói vừa che miệng cười.

"Rồi, rồi, rồi! Được rồi! Nếu chúng ta đã có manh mối ở Long Lão Đầu thì đừng nhìn ra biển lớn nữa, mau về khách sạn sửa soạn nghỉ ngơi, bổ sung thể lực để chuẩn bị nghênh đón lần thử thách tiếp theo thôi! Quan trọng nhất là: Bàng gia tôi đây đói bụng rồi!!!" Bàng Tử nói.

"Ăn! Ăn! Ăn! Suốt ngày chỉ biết ăn! Có điều, nói thật thì chúng ta ở trong Lão Long Đầu cũng lâu thật đấy, quanh quẩn trong cái quỷ đả tường kia, rồi lại tìm ra manh mối... Bây giờ bụng tôi đã đói đến kêu vang ọt ọt rồi, chúng ta mau dẹp đường hồi phủ thôi!" Shirley Dương cũng đồng ý nói.

"Ừ! Vậy bây giờ chúng ta dẹp đường hồi phủ, trở về chỉnh đốn lại bản thân, sau đó ăn cơm, nghỉ ngơi. Những chuyện khác chờ ngày mai bàn lại."

Nhóm chúng tôi vừa đi vừa nói. Sau khi rời khỏi Lão Long Đầu, bởi vì là ban ngày nên bên ngoài có rất nhiều ông chú dắt xe ngựa đưa du khách tham quan trong khu Sơn Hải Quan. Chúng tôi bàn giá xong với một ông chú rồi thuê ông ta đưa về khách sạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK