Thấy xe ngựa đã rời đi và trời thì cũng sắp tối, ba người chúng tôi đành đi bộ về phía huyện thành.
Vết thương trên lưng đang lúc càng đau, xem ra là chất độc vẫn chưa được xử lý nên nó vẫn tiếp tục ăn mòn da thịt của chúng tôi. Chỉ có điều, khu rừng này cách huyện tối thiểu cũng phải đến 20 cây số, không phải cứ chúng tôi muốn là sẽ tới ngay được. Cả đám vừa đói lại vừa bị thương, sắp không cầm cự nổi nữa...
Sau khi cuốc bộ hơn một tiếng đồng hồ, dựa vào tốc độ của chúng tôi, đoán chừng chắc cũng chỉ mới được khoảng ba hoặc bốn cây số. Mà trời đã tối đen, muốn tới huyện thì chắc cũng phải hơn nửa đêm rồi!
Đúng lúc đó, Shirley Dương lại chỉ tay về phía trước nói: "Mấy anh xem kìa! Ở đó có miếu, còn có cái gì giống như ngọn đèn dầu nữa! Hay là chúng ta đến đó xin ở lại đi, xử lý vết thương trước rồi tính gì tính..."
Bàng Tử cũng nhanh nhảu hùa theo : “Dương tham mưu trưởng nói rất chí lý! Tôi đau đến chịu không nổi rồi, đói muốn rụng rời lết chả nổi luôn! Chúng ta mau tới đó nghỉ ngơi đi.”
Đương nhiên tôi cũng không có ý kiến gì, thế là cả ba liền cất bước đi về phía ngôi miếu.
Lúc đến gần quan sát kỹ hơn thì mới thấy ngôi miếu này cũng không lớn lắm, thậm chí là trông còn có vẻ khá cũ kỹ. Tấm biển treo phía trên cổng có đề mấy chữ to "Miếu Tẩy Trần”.
Tôi thấy cái tên này khá thú vị bèn nói: "Người xuất gia chú trọng tránh xa thế tục, trong lòng không tạp niệm, chỉ miệt mài theo đuổi cảnh giới vô minh, nhưng ngôi miếu này lại lấy cái tên rất trần tục, kiểu như muốn gột rửa hết bụi trần vậy? Chẳng lẽ trong ngôi miếu này còn cai quản cả thiện ác nhân sinh, công bằng chính nghĩa nữa hay sao?"
Shirley Dương ngẫm nghĩ rồi đáp: "Chắc là người trụ trì đầu tiên tính cách vô cùng nhiệt huyết, nhưng lại bởi vì một nguyên nhân nào đó mà bị buộc phải xuống tóc đi tu! Tuy rằng ông ấy đã gia nhập vào cửa phật nhưng vẫn hướng đến cái thiện, trừng trị cái ác! Giơ cao ngọn cờ của chính nghĩa tất thắng thôi."
Bàng Tử lập tức vỗ tay bồm bộp: "Hồ tư lệnh này! Dương tham mưu trưởng quả đúng là một người trách trời thương dân, cũng rất hay tiếc thương cho người khác, lòng chất chứa ở muôn dân hầy! Trong tình huống cấp bách như thế này rồi mà cô ấy vẫn có thời gian để triết lý nhân sinh thì lòng dạ khoáng đạt này, thật sự đáng để tôi đây... dù là nửa đêm nằm mơ cũng phải nghiêm túc tự hỏi lại lương tâm mình rằng: Chênh lệch của chúng ta là nằm ở đâu? Chỉ có điều, bây giờ và ngay tại đây, tôi cho rằng khoảng cách lớn nhất giữa chúng ta là mức độ bị tổn thương. Đây này!!!"
Dứt lời, Bàng Tử quay người để tôi và Shirley Dương được chứng kiến vết thương của anh ta.
Bàng Tử quả thực bị thương nặng hơn chúng tôi nhiều. Lớp thịt đỏ ửng đã dần lộ ra, kéo dài từ lưng và chạy dọc xuống chân. Quần áo cũng bị ăn mòn tới mức không còn gì, nửa bờ mông trắng trẻo nõn nà đang lung la lung lay...
Shirley Dương thấy Bàng Tử vô ý vô tứ, trơ trẽn xoay cái mông qua triển lãm cho bọn họ xem thì lập tức xấu hổ cúi đầu, vội vàng bước lên trên bậc thềm để gõ cửa.
Chúng tôi cứ đứng đợi mãi, cuối cùng mới trông thấy một chú tiểu đang lấp ló đầu ra mở cửa. Chú tiểu vừa thoáng thấy có bóng dáng của phụ nữ liền vội vàng cúi đầu nói: "A Di Đà Phật".
Shirley Dương cũng chắp tay trước ngực đáp lại: "Làm phiền tiểu sư phụ! Chúng tôi là người đến từ Viện nghiên cứu khoa học xã hội Bắc Kinh, lúc chiều khi đi vào rừng để khảo sát địa hình thì bất ngờ bị loài cây ăn thịt người trong đó làm bị thương. Hiện giờ đã không còn xe về, chúng tôi chỉ đành tìm đến đây, xin phép được cho ở lại để tiện khử trùng miệng vết thương. Làm phiền tiểu sư phụ vào thông báo giúp..."
Chú tiểu xem xét nhìn Shirley Dương, cuối cùng mới do dự quay vào nhà để truyền lại tin tức.
Ngay vào lúc Bàng Tử đang định nổi cơn điên mắng người thì từ trong miếu có một vị sư già khoảng chừng hơn bảy mươi tuổi xuất hiện... Tuy rằng tuổi tác ông ấy đã cao nhưng trông tinh thần vẫn còn minh mẫn lắm. Hàng mi dài rủ xuống nơi khóe mắt, trên gương mặt cũng tràn đầy vẻ hiền lành.
Vị sư già chắp tay chào rồi cười tươi nói: "Tôi là trụ trì ở ngôi miếu này, tên gọi là Thích Nhiên, xin mời các vị thí chủ mau vào nhà! Nghe nói mọi người đều đã bị thương, mời vào miếu để điều trị và dùng chút cơm chay."
Bàng Tử vừa nghe nói có cơm chay liền muốn vọt ngay vào nhưng lại bị tôi kéo lại. Tôi cũng chắp tay chào lại và nói: "Chào sư trụ trì Thích Nhiên! Chúng tôi cũng là cùng đường hết cách mới đành đêm khuya đến quấy rầy, xin cảm ơn ông đã đồng ý... Phía bên này vẫn còn có một nữ thí chủ nữa, xin thứ lỗi!"
Sư trụ trì Thích Nhiên mỉm cười nói: "Thí chủ không cần phải quá khách sáo như vậy đâu! Người xuất gia ngã phật từ bi! Giúp đỡ người trong cơn hoạn nạn cũng là trách nhiệm của kẻ tu hành, huống chi đây cũng chỉ là thêm một miếng ngói cho vị nữ thí chủ đây tá túc thôi!"
Nghe trụ trì nói vậy thì tôi mới yên lòng, vội vàng kéo Bàng Tử và Shirley Dương nhanh chân chạy tọt vào miếu.
Bàng Tử vừa bước vào miếu thì đã la hét bảo mình đói và đòi ăn cơm. Chú tiểu thấy vậy bèn vội vàng dẫn chúng tôi đi đến trai đường để dùng cơm tối. Trai đường nhìn qua vô cùng xập xệ, chắc chỉ chứa được khoảng hơn mười mấy người. Xem ra, đây đích thực là một ngôi miếu nhỏ!
Rất nhanh, chú tiểu đã dọn xong thức ăn chay và bánh màn thầu đen sì lên bàn. Cả ba đều đang đói muốn chết nên vội vàng nhét thức ăn vào miệng.