"Bàng Tử ơi là Bàng Tử! Cậu đúng thật là biết sinh sự mà, xem tôi tìm gặp được cậu rồi có lấy đế giày vả vào mồm của cậu không nha!" Trời tối đen như hũ nút, tôi và Shirley Dương cũng không dám mạo hiểm đi quá nhanh, chỉ có thể nắm chặt tay, lần mò đi trên con đường vòng qua phía đạo quán. Cứ thế, chúng tôi vừa kêu to tên của Bàng Tử, vừa thầm quan sát đường để đi. Đi khoảng chừng gần một tiếng đồng hồ sau, đột nhiên tôi thấy tay mình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.