Trụ trì thấy chúng ta thật sự không giống như người bị thương nặng nên cũng không kiên trì nữa, tôi cũng nhân dịp đó nói với ông ta: "Thưa sư phụ, lần này chúng ta đến Sơn Hải Quan cũng là vì trách nhiệm, muốn viết một công trình luận án bàn về hình thái xã hội ở nơi này. Không biết ngài có tiện cho chúng tôi mượn đọc tài liệu trong miếu để có thể tham khảo thêm không?"
Sư trụ trì vuốt râu cười đáp:“ Đương nhiên là không thành vấn đề rồi! Có thể trợ giúp cho công trình luận án của quý vị cũng là vinh hạnh của miếu chúng tôi. Tôi sẽ phái đệ tử đem qua đây. Mời quý vị thí chủ nghỉ ngơi, tôi xin phép không quấy rầy." Dứt lời, sư trụ trì liền bước ra khỏi cửa.
Bàng Tử thấy sư trụ trì đã rời đi liền xoay qua nói với tôi: "Tôi nói nghe này lão Hồ, ai da dày thịt béo vậy hả? Da ông đây là mơn mởn tươi xanh đó có nghe chưa? Mà hai cái cây héo rũ già nua kia xứng đáng để làm cho tôi sợ sao? Đừng có mà vu khống và phỉ báng tấm thân này! Hai ngày nay tôi ăn không no đó, đừng có chọc điên à nha!”
Tôi cũng chưa ăn no, chỉ có thể nằm nhắm mắt trên giường để xoa dịu đi cơn đói đang cồn cào nơi đáy bụng. Nghe Bàng Tử nói vậy, tôi cũng chẳng thèm nhúc nhích đáp: "Thôi đừng có lắm mồm nữa! Tôi mà không miêu tả cậu yếu ớt mảnh mai như vậy thì chúng ta viện cớ gì để ở lại? Mau đi kêu Dương tham mưu trưởng tới đây để nghiên cứu tài liệu đi, biết đâu lại có thể phát hiện thêm manh mối gì từ phòng tối, sẵn tiện cũng xem bên cô ấy có gì để ăn không? Con mẹ nó thật chứ, sáng sớm đã uống cháo loãng đến muốn đếm được bao nhiêu hạt gạo luôn rồi, khác gì là nước lã đâu? Ở đây cái gì cũng tốt, chỉ có đồ ăn là bủn xỉn thôi!”
Bàng Tử chưa được ăn no nên cứ ậm ừ đi tìm Shirley Dương. Chẳng bao lâu sau, cả hai đã quay lại, đi cùng còn có một chú tiểu mang tài liệu sang.
Tài liệu trong miếu cũng có không ít, tối thiểu phải cao hơn một mét. Chất giấy hầu như đều đã ố vàng trông rất cũ nát, nhưng cũng có vài quyển nhìn rất mới, có lẽ là tài liệu ở những năm gần đây.
Shirley Dương rút ra một quyển sách ở phía dưới cùng, tiện tay lật nó ra xem.
Tôi phát hiện Bàng Tử đang lặng lẽ ngồi bên giường, mặt cúi xuống, vùi đầu vào trong ngực áo trông vô cùng khả nghi. Mặc dù bản thân không tin vào ma quỷ nhưng vừa trải qua trận chiến nguy hiểm vừa rồi ở trong rừng cây, sự quái dị của khu vực này làm tôi e ngại Bàng Tử đã đụng chạm vào thứ gì đó... Tôi bèn lẳng lặng lẻn ra sau lưng, muốn xem thử anh ta đang làm gì?
Nhưng mãi đến lúc đứng phía sau, tôi mới phát hiện dáng người của Bàng Tử hơi run rẩy, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng vang chóp chép. Tôi hít thở thật sâu, túm lấy cổ áo, kiên quyết lôi đầu anh ta dậy.
Trong miệng của Bàng Tử vẫn còn đang ngậm nửa cái bánh màn thầu, bật cười hô hố với tôi. Tôi vội chộp lấy cái bánh nhét vào miệng, tiếp đó nhồm nhoàm nói: "Đồng chí Vương Khải Tuyền, cậu thật sự là quá không có tinh thần tương thân tương ái đấy! Có cái bánh đã không biết chia cho đồng đội lại còn muốn giấu ăn riêng à? Chúng tôi phải tiến hành bỏ phiếu biểu quyết, tuyên bố bãi bỏ chức vụ phó chỉ huy đội của anh thôi! ”
Bàng Tử tự biết mình đuối lý nên cũng không phản bác gì, chỉ lo chăm chú vào nửa cái màn thầu đang ăn dở trên tay tôi.
Tôi sợ cậu ta đói quá sẽ nhào tới giật nên vội vàng nhai với tốc độ tối đa rồi nuốt chửng, suýt nữa thì nghẹn chết. Sau khi cố gắng nuốt xuống miếng cuối cùng, tôi mới bảo với cậu ta: "Cậu mau thành khẩn khai thật đi! Cái bánh màn thầu này là lấy ở đâu ra? Nếu ăn ngay nói thật thì may ra còn được tổ chức khoan hồng xem xét vì là lần vi phạm đầu tiên mà giữ lại được chức vụ phó tư lệnh này cho cậu đấy!"
Bàng Tử thấy bánh màn thầu bị ăn hết thì đột nhiên nản lòng thoái chí, ngã xuống giường bắt chéo chân nói: "Giấu gì chứ giấu đồ ăn thì làm sao qua được ải của tôi đây! Lúc nãy đang định đi kêu Dương tham mưu trưởng thì tôi tình cờ trông thấy dưới bếp có hấp bánh màn thầu, nên mới nhân lúc mấy ông sư không chú ý liền hốt một cái."
"Vậy con mẹ nó sao không lấy nhiều chút, cậu lấy một cái thì ai ăn ai nhịn?" Tôi vô cùng không hài lòng với hành động của Bàng Tử.
“Tôi cũng muốn nhưng mà đâu có kịp, xém chút nữa còn bị phát hiện kìa!” Bàng Tử vô cùng có ý kiến đối với việc tôi đã xử hết cái bánh màn thầu mạo hiểm của anh ta, lại còn muốn oán trách hắn nữa.
Trong lúc chúng tôi đang tranh luận không ngừng về chuyện cái bánh màn thầu thì Shirley Dương lại đột nhiên nói: “Lão Hồ, anh mau đến đây xem.”
Tôi biết Shirley Dương chắc chắn đã phát hiện ra điều gì bèn vội vàng chạy qua xem tài liệu trong tay cô ấy. Chỉ thấy trên đó có viết: "Ngôi miếu này được xây dựng vào năm Sùng Trinh năm thứ x, do gia tộc Trần thị bỏ tiền và được Trần Thác tướng quân phụ trách việc giám sát xây dựng. Công trình này được hoàn thành trong vòng ba tháng và chiếm diện tích độ khoảng mười mẫu."
Shirley Dương cắn môi nói: "Xem ra ngôi miếu Tẩy Trần này có mối quan hệ rất sâu xa với gia tộc nhà họ Trần, cũng không biết là có tìm được manh mối gì về nơi chôn cất của nhà họ Trần không?"
Sùng Trinh năm thứ x? Niên đại này cứ quanh quẩn trong đầu tôi, hình như là vào thời điểm đó đã xảy ra chuyện gì... Thật sự là không nhớ nổi! Tôi lắc đầu, quyết định không nghĩ đến nữa, chỉ chuyên tâm lật giở tài liệu với Shirley Dương.
Sau khi đọc hết cả buổi sáng, cuối cùng chúng tôi cũng xem như đã hiểu được đại khái. Tôi và Shirley Dương đều đầu váng mắt hoa còn Bàng Tử thì lại sung sướng ngủ ngáy đến vang trời.
Hầu hết nội dung trên tài liệu đều là ghi chép lại những cái tên của từng vị trụ trì và sa di kể từ khi thành lập miếu, cùng các sự kiện trọng đại đã phát sinh, nhưng lại không hề tìm thấy một câu nào có nhắc đến nơi chôn cất của dòng họ Trần hay bàn về căn phòng tối đó cả!
Tôi đá vào người gã béo đang ngáy ngủ chèm bẹp, sau đó thì tuyên bố nói: "Đêm nay sẽ từ tôi dẫn đội, do Dương tham mưu trưởng làm chỉ huy, chúng ta sẽ cùng nhau quay lại khám phá căn phòng tối của miếu Tẩy Trần này!"
Đúng vào lúc đó, lại có tiếng kẻng báo đã tới giờ cơm trưa. Bàng Tử ngay lập tức lăn long lóc đứng dậy chạy tọt tới trai đường, tôi và Shirley Dương cũng không cam lòng yếu thế, vội vàng lon ton chạy theo sát phía sau.
Ăn uống no say lại đánh một giấc ngủ trưa ngọt ngào và sâu lắng tới chiều, cuối cùng chúng tôi cũng đã đợi được đến buổi tối. Sau khi các vị sư kết thúc khóa học buổi tối thì đều tự mình trở về thiền phòng để nghỉ ngơi, chỉ có tôi và Bàng Tử là lại lén lút lẻn vào bếp. Khi thời điểm ấy sắp tới gần, cửa phòng của Shirley Dương cũng nhẹ mở ra, cô ấy nhanh chóng đi tới hội họp cùng cả bọn.