Mục lục
Ma Thổi Đèn - Sơn Hải Yêu Trủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đầu, bởi vì quá nôn nóng đi tìm Shirley Dương mà tôi bị rơi vào tình trạng hỗn loạn. Hiện giờ khi đã hiểu ra sự thật, tôi như siêu thoát khỏi thiết kế của quỷ đả tường. Những con đường ngang dọc đan xen hiện lên rất rõ trong mắt tôi, như thể tôi đã có sẵn bản đồ.

Tôi đi dọc theo hướng Bàng tử đã chạy để đi tìm cậu ta, quả nhiên lại thấy xuất hiện thêm mấy căn phòng mới nhưng về nguyên lý cơ bản thì vẫn phù hợp với suy luận của tôi. Lần này, tôi không còn vì nóng vội mà hành động liều lĩnh, chỉ cẩn thận quan sát tường đá xanh ở hai bên lối đi, tìm kiếm Bàng Tử trong từng gian phòng.

Tôi vừa mới bước tới cửa phòng thì bất ngờ có một trận gió mạnh ập đến, tôi theo bản năng giật mạnh cúi đầu. Rầm! Là âm thanh vật bằng sắt đập vào tường... Tôi chưa kịp đứng thẳng dậy thì một cơn gió mạnh khác lại ập đến. Tôi cái khó ló cái khôn ngay tại chỗ lượn qua, nhẹ nhàng trốn thoát. Nhưng còn chưa kịp đứng lên thì lại tiếp tục có cái khác ập tới, tôi lập tức hét: "Bàng Tử! Địt mẹ anh! Là tôi!"

Xẻng công binh đang lao tới đột ngột dừng lại, Bàng Tử ném nó đi, lôi tôi dậy ôm chặt: "Lão Hồ, cậu chạy đi đâu vậy? Tòa tháp này thật quỷ quái, tôi loanh quanh cả tiếng rồi mà vẫn còn mắc kẹt ở đây. Cậu mà còn không tới thì chắc tôi đập bể tường luôn cho xem!"

Tôi suýt chút bị anh ta làm cho ngạt thở, đành vội vàng tránh thoát cái ôm của Bàng Tử, xoa xoa cái mông vừa bị té đau nói: "Cậu chẳng thèm để ý gì cả, còn chưa trông rõ là ai mà đã vung xẻng rồi! Nếu tôi mà tránh chậm một chút thì chắc đầu bị cậu xử như dưa hấu luôn rồi! May mà cậu không có điên lên nổ súng, không thì chờ chôn tôi đi!"

Bàng Tử không thèm để ý đến tôi đang la rầy, chỉ nhanh nhảu hỏi: "Này lão Hồ, đây có phải là quỷ đả tường không? Tôi đổ mồ hôi sôi nước mắt ở trong mấy gian phòng này hoài mà mãi vẫn không thể thoát ra được, cũng chẳng biết tình hình của cậu và Shirley Dương ra sao? Làm sao cậu tìm được tôi?"

Tôi giải thích nguyên lý của quỷ đả tường ngắn gọn cho Bàng tử nghe. Chỉ thấy gã vỗ đùi nói: "Con mẹ nó! Tôi đã nói mà, mắc gì mình không ra được? Tôi nhớ có lần chúng ta ở mộ cổ Tây Chu gặp phải cái gì mà cầu thang Penrose, hình như cũng cùng nguyên lý như thế này. Dù sao cũng chỉ là lợi dụng lúc người khác sơ ý rồi gài hàng thôi. Anh nói xem, có phải là người xưa rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm hay không, ngày nào cũng suy nghĩ cách để vây nhốt người khác?"

Tôi nói: “Long Lão Đầu là do Tướng quân Thích Kế Quang xây dựng nhằm chống lại sự xâm lược của giặc Oa. Có lẽ ông ta cho rằng xây dựng quỷ đả tường chính là vì nếu lỡ xui xẻo bị đám giặc Oa tiến công vào thành thì cũng vây nhốt được chúng.”

Bàng Tử ngạc nhiên hỏi: "Nhưng tôi nhớ lần trước ở cầu thang Penrose, cậu đã nói loại ảo giác nhỏ không đáng chú ý này chỉ có thể sử dụng trong tình huống ít người. Nếu giặc Oa thực sự xâm chiếm, hàng vạn người cùng lấp đầy vị trí dưới lòng đất này thì quỷ đả tường còn có tác dụng gì?"

Tôi sững sờ, Bàng Tử nói không sai. Những thứ như quỷ đả tường hay cầu thang Penrose chỉ có thể vây nhốt được vài người, nếu lỡ có nhiều thì sẽ bị mất đi tác dụng. Tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ?

Tôi vỗ vai Bàng Tử: "Giỏi nha Tiểu Bàng! Tiến bộ thần tốc đó, biết một suy ra ba luôn. Đúng là không gì có thể ngăn bước được một trái tim lung linh cầu tiến nha! Nhưng mà tôi còn chưa nghĩ ra tại sao phải dùng quỷ đả tường, thôi chúng ta đi tìm Shirley Dương trước đi."

Bàng Tử nghe vậy thì nói: "Còn chưa tìm thấy Dương tham mưu trưởng nữa à? Vậy không nói nữa, chúng ta nhanh chóng tìm đi! Nãy giờ lâu như vậy rồi, hên xui cô ấy cũng đang bị nhốt trong quỷ đả tường đó!" Dứt lời cậu ta liền đeo ba lô muốn chạy ra ngoài.

Tôi túm lấy Bàng Tử: "Cậu đi đâu kiếm vậy? Nơi này giống như mê cung, nghiên cứu trước đường đi rồi hãy tìm! Như vậy mới gọi là ngồi mài dao không mất kỹ thuật đốn củi đó!"

Bàng Tử nhức vai nói: "Sao tôi có thể không gấp gáp được! Shirley Dương mất tích lâu như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì thì xem anh làm sao, trên đời không có thuốc hối hận đâu!"

Tôi hiểu những gì Bàng Tử nói nhưng thật ra, có ai sốt ruột bằng tôi không? Chỉ có điều, gấp quá để làm gì! Trận đồ của quỷ đả tường quái dị như vậy, lỡ như cứ xuôi theo tính tình nóng nảy của Bàng Tử thì đến lúc phát sinh thêm nguy hiểm gì thì biết tính sao? Shirley Dương đã mất tích, tôi không thể để cho Bàng Tử cũng gặp nguy hiểm theo.

"Bàng Tử, cậu nghe tôi nói này! Tuy rằng chúng ta đã đoán được nguyên lý của những gian phòng này nhưng rất khó nói sẽ không gặp phải vài thứ khác."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK