Shirley Dương là phản ứng nhanh nhất. Cô ấy vội vàng lao tới chỗ cạnh cửa, rút ra con dao nhảy dù định cắm vào khe hở để cạy nó ra... Nhưng khe hở giữa cánh cửa và bức tường quả thật quá mức nhỏ bé, với độ dày của con dao thì căn bản không thể chen lọt.
Bàng Tử đẩy Shirley Dương ra, tức giận điên người nói: "Con mẹ nó! Thằng chó nào lợi dụng lúc Bàng gia ta đây sơ ý, đê tiện ở bên ngoài đóng cửa thế hả? Tưởng như vậy là nhốt được ta sao? Nằm mơ đi!" Dứt lời liền dồn hết sức bú sữa mẹ lao thẳng vào cánh cửa...
Nhưng sau khi đã húc vài cái, vai cũng muốn nứt ra, cánh cửa vẫn không hề có dấu hiệu bị lay chuyển. Bàng Tử thoáng có chút bối rối, túm lấy ba lô của Shirley Dương rồi lật tung lên, đồng thời hét vào mặt cô ấy: "Ngòi nổ đâu? Cô có mang theo không?"
Shirley Dương vội vàng chặn lại Bàng Tử: "Lần này chúng ta đi là tới huyện thành, làm sao tôi dám mang theo ngòi nổ? Súng còn không dám đem nữa là... Hiện giờ, thứ sắc bén nhất có thể sử dụng được chỉ còn có con dao nhảy dù này thôi!"
Bàng Tử quăng ba lô xuống đất, giận dữ hỏi tôi: "Lão Hồ! Cửa này không mở được rồi, làm sao đây?"
Tôi vẫn luôn đứng đó không có động tĩnh gì, chỉ im lặng nhìn Shirley Dương và Bàng Tử bận rộn, nhưng thật ra trong đầu thì liên tục suy tư. Cánh cửa này được mở theo cơ chế từ ngoài vào trong, trên cửa không xuất hiện tay cầm hay bất cứ thứ gì để có thể mượn lực! Vậy thì người bên ngoài làm thế nào để nhân lúc chúng tôi không chú ý, rút củi được dùng để chặn bản lề và nhanh chóng đóng cửa lại đây? Mặt khác, cánh cửa này sau khi đóng lại thì rất khó để có thể mở ra! Có cảm giác không phải vì nó thiếu tay cầm nên bị như vậy mà vốn dĩ chính là hoàn toàn không thể mở ra!
Bàng Tử thấy tôi cứ ngơ ngẩn không nói lời nào bèn hỏi: "Ê lão Hồ, cậu nói thử xem! Nếu như khi trời sáng mà trụ trì vẫn không thấy chúng ta, nhà bếp lại bị quậy phá lung tung đến như vậy thì có khi nào ông ấy sẽ đoán được cả đám bọn mình đang bị nhốt trong cái căn phòng rách rưới này, sau đó chạy tới giải cứu không?"
Shirley Dương lắc đầu nói: "Tôi thấy cánh cửa này không giống như bị đóng lại từ bên ngoài mà có vẻ là do đã kích hoạt cơ quan nên mới tự mình khép lại. Chùa chiền lại đi xây dựng mật thất có cơ quan, các anh không cảm thấy là quá kỳ quái sao? Tôi đoán chắc chắn nơi này là dùng để nhốt những kẻ tự ý đột nhập!"
Tôi gật đầu nói: "Dương tham mưu trưởng nói rất có lý, trong ngôi miếu Tẩy Trần này chắc chắn có ẩn giấu bí mật vô cùng lớn. Dù là trụ trì hay nhà sư thì có lẽ đều là người canh giữ bí mật! Tôi có linh cảm trong buổi tối ngày hôm nay, chúng ta chắc chắn sẽ có phát hiện!"
Bàng Tử lau mồ hôi nói: "Bỏ qua cái vụ phát hiện gì đó đi, thoát được đã là may mắn lắm rồi! Chứ cứ loay hoay ở đây hoài thì chúng ta ngạt chết luôn đấy, tôi bắt đầu cảm thấy hít thở không thông rồi này!"
Lời của Bàng Tử như nhắc nhở tôi và Shirley Dương! Tôi vội hít vào, quả nhiên cảm thấy dưỡng khí thật sự có chút loãng, xem ra sắp toi mạng vì thiếu oxy đến nơi rồi!
Shirley Dương thấy vậy liền nói: "Lão Hồ, chúng ta cứ đợi ở đây thì mất thời gian quá! Nếu đám nhà sư đó thật sự là người canh giữ bí mật thì bọn họ nhất định sẽ không thả cho chúng ta thoát ra ngoài đâu! Tìm kỹ lại xem, coi còn đường nào khác không?"
Tôi và Shirley Dương lấy đèn pin mắt sói tỉ mỉ soi trên tường và tìm tòi phía dưới mặt đất, còn Bàng Tử thì vẫn kiên định như cũ cố gắng dùng dao nhảy dù để cạy cánh cửa.
Vách tường vẫn bóng loáng như gương, không thấy thứ gì hay xuất hiện dấu vết nào cả... Đột nhiên, khi ánh sáng của chiếc đèn pin mắt sói lướt qua góc tây bắc, tôi bỗng nhận ra có vài vật thể màu đen nho nhỏ trên góc tường. Tôi soi thẳng vào đó để quan sát, phát hiện chúng là một hàng có chín cây đinh thép được đóng vào góc tường. Bởi vì vách tường có thể hấp thụ ánh sáng nên ánh đèn pin bị u ám đi nhiều, chín cây đinh lại được đóng ngay vào kẽ góc nên nếu không quan sát kỹ thì sẽ rất khó để nhận ra...
Thấy tôi cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào vách tường, Shirley Dương bèn bước tới rọi đèn pin vào đúng chỗ mà tôi đang rọi khiến chín chiếc đinh càng hiện ra rõ ràng hơn. Cô ấy ngạc nhiên nói: "Lão Hồ, đây là..."
Tôi bước tới trước tường, cẩn thận quan sát những chiếc đinh. Mỗi cái đều chỉ to bằng cỡ ngón tay út. Một đầu đóng vào tường, còn đầu kia thì đội cái dĩa sẫm màu, sáng bóng như cỡ móng tay. Tôi dùng dao nhảy dù gõ nhẹ vào nó làm phát ra những âm thanh va chạm kim loại, có vẻ là được rèn từ sắt tinh luyện.