Đạo quán vẫn là đạo quán đó nhưng hình dạng ban ngày lại càng thêm hoang vu hơn so với đêm đen. Xung quanh cỏ dại mọc rậm rạp, phảng phất như ngoại trừ chúng ra thì không còn gì khác. Bởi vì trước đó trời tối nên không quan sát kỹ, hôm nay đứng trước đạo quán này mới bất giác có thứ cảm xúc không nói nên lời. Bàng Tử bởi vì phát sinh chuyện ngày đó mà chưa có chỗ trút nên vừa đến cổng Tam Thanh Quan liền giơ chân muốn đạp. Tôi thấy bộ dáng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.