Bàng Tử thì nghe xong liền um sùm lên: “Tôi nói lão Hồ này, vậy tụi mình còn đợi gì nữa, mau chóng thu dọn lên đường đi chớ, bây giờ tôi đi sửa soạn đồ nghề phóng thẳng ra Sơn Hải Quan luôn, phải mà tìm được phỉ thúy tiên này thì chúng ta giàu to rồi. Còn đi con mẹ đàm Ngọc Uyên gì chèo thuyền nữa, Bàng gia tôi trực tiếp mua luôn chiếc hàng không mẫu hạm lái sang Mỹ luôn còn được ấy.”
Tôi trầm mặc nãy giờ không nói gì, Bàng Tử bắt đầu sốt ruột nói: “Lão Hồ, cậu nói gì đi chớ, con nhỏ Lâm Phương lừa lọc kia đã không đếm xỉa đến tôi rồi, tôi rảnh đến ngứa ngáy khắp người đây, rồi làm ăn mua bán để phát tài cậu không muốn làm nữa có đúng không?”
Và rồi tôi ngước đầu lên nhìn Bàng Tử và Đại Kim Nha nói: “Hai cậu không cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ lắm sao?”
“Có gì kỳ lạ cơ chứ?” Bàng Tử tỏ vẻ không kiên nhẫn nói.
Đại Kim Nha nghe tôi nói xong liền nhẹ nhàng gật đầu: “Hồ gia vừa nói thì tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn thật. Loại phỉ thúy tiên này đã biến mất mấy chục năm trên đời rồi, một chút tăm hơi cũng không có luôn, thế mà hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, còn để chúng ta phát hiện trong cuốn huyện chí này. Mà huyện chí cũng đâu phải là món đồ dễ gặp, tôi cảm thấy chúng ta may mắn đến mức có chút kỳ quái đó hầy.”
Tôi hỏi Đại Kim Nha: “Cậu biết tình huống cụ thể của vị khách quen nhà cậu không? Tốt nhất nên điều tra đi nhé.”
Chính vào lúc ba người chúng tôi đang vắt óc suy nghĩ về cuốn huyện chí, dì Lưu đầu hẻm bảo tôi có điện thoại, nói là có người gọi đến từ quốc tế đường dài đấy. Nghe điện thoại rồi mới biết, triễn lãm từ thiện của Shirley Dương cũng sắp xếp ổn thỏa rồi, vài ngày tới có thể sẽ về nước cùng tôi hội họp quân sự toàn diện. Ngoài ra, giáo sư Trần cũng có một việc thỉnh cầu, ông ấy vô tình tìm được cuốn tộc phổ của gia tộc từ tay người thân, phát hiện được hóa ra gia đình ông đã từng sống ở khu Sơn Hải Quan trước khi ông cố của ông dọn đến Bắc Kinh. Cha của giáo sư Trần có một di nguyện, chính là đem tro cốt của ông cố và ông nội về an táng tại phần mộ của Trần gia, nhưng vì ông cố của ông đã trốn khỏi Sơn Hải Quan trong lúc chiến loạn, mà người nhà họ Trần cũng hao mòn không để lại manh mối gì, cho nên họ không biết mộ phần tổ tiên ở nơi nào để dời về. Trùng hợp thay mấy ngày trước giáo sư Trần đã tìm được một số manh mối có liên quan đến tộc phổ trong nhà họ hàng xa, tiếc rằng tuổi tác của ông đã cao, hiện tại đang ở bên Mỹ dưỡng bệnh, cho nên đã nhờ chúng tôi giúp ông tìm lại vị trí mộ phần tổ tiên của Trần gia dùm ông. Tôi đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, chứ ngồi không cũng có chuyện gì làm đâu, cứ giúp giáo sư Trần chuyến này là được chứ gì.
Tôi đem thỉnh cầu của giáo sư Trần kể lại cho họ nghe, Bàng Tử liền nói: “Lại là Sơn Hải Quan, lại còn Trần gia nữa, không lẽ giáo sư Trần cùng với vị Trần đại tướng quân đó là một nhà sao? Vậy phỉ thúy tiên này há chẳng phải là của giáo sư Trần rồi còn gì? Không được, không được, tụi mình giúp ông tìm lại phần mộ thì được, nhưng đừng nói ông biết vụ phỉ thúy tiên đó nha, lỡ ông ấy lấy phỉ thúy tiên đi mất thì Bàng gia tôi còn kiếm tiền cái rắm gì nữa chứ.”
Đại Kim Nha cũng nói: “Bàng gia nói có lý đấy, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, không lẽ giáo sư Trần thật sự là hậu nhân của Trần Thác tướng quân sao?”
Tôi nghe hai người đó cứ lải nhải, liền vội ngắt lời: “Bây giờ ngồi đoán già đoán non cũng chả được gì, vẫn là đợi Shirley Dương đem tộc phổ của giáo sư Trần quay về nghiên cứu rồi bàn tiếp đi. Xem ra bất luận thế nào, chuyến đi đến Sơn Hải Quan không thể tránh được rồi.”
Vừa nghĩ đến sắp được xổng chuồng, trong lòng tôi liền xộc lên một cảm giác phấn khích cùng với sự kỳ vọng khó tả, trong phút chốc tứ chi tôi như tràn đầy năng lượng, chân run rẩy, ngã nhà xí sẽ không còn xảy ra nữa, cho nên tôi đề nghị: “Này thì chuyện vui ập đến, mùa xuân cũng chớm nở, cũng đến lúc phải xơi cơm trưa rồi, chúng ta dọn dẹp một chút rồi đi ăn chút gì nhé. Bàng Tử cậu mau đi đàm Ngọc Uyên đi, con gái nhà người ta vẫn còn đang đợi cậu kia kìa.”
Đại Kim Nha tiếp lời: “Hồ gia, xuân đến rồi chúng ta cũng hưởng ứng theo mùa chứ hầy, tôi biết một quán bên phía Đông Tứ có tiệm bán bánh xuân phải nói là ngon tuyệt vời ông mặt trời. Miếng bánh to tròn, thả vào miếng giá hẹ vừa xào thơm phức, à đúng rồi, sao mà thiếu được chân giò hảo hạng của Thiên Phúc lầu, chu cha mẹ ơi nó ngon gì đâu. Hồ gia mình đi thôi, hôm nay tôi mời!”
Bàng Tử nghe Đại Kim Nha miêu tả đến nỗi khóe miệng muốn rỉ nước bọt ra ngoài, liền kéo Đại Kim Nha lại nói: “Đàm cái gì mà đàm nữa chớ, cô nương có ngon cỡ nào cũng đâu bằng cái bụng no đâu có đúng không. Người xưa cũng có câu mà, ấm no sinh d/âm d/ục, Bàng gia tôi phải giải quyết ấm no trước mới có thể nghĩ đến chuyện hoa hoa cô nương chớ, chúng ta đi liền đi.”