Lúc đến huyện thành thì trời đã tối mịt, chúng tôi tìm một khách sạn để nghỉ ngơi. Thứ nhất là để tẩm bổ lại sức khỏe. Thứ hai là hoạch định cho những bước tiếp theo. Lần hành động này khiến chúng tôi nhận ra bản thân trang bị quá ít, sai lầm khi đánh giá thấp kẻ thù! Chính vì việc thiếu khuyết trang thiết bị đã làm cho chúng tôi suýt chút nữa chôn thân dưới đáy đường hầm của miếu Tẩy Trần. Trải qua quyết định sơ bộ, tôi gọi điện thoại cho Răng Vàng, kêu gã chuẩn bị thêm thiết bị cho tôi.
Điện thoại được kết nối, tôi vừa "Alô!" đã nghe Răng Vàng gấp gáp nói: "Tôi nói này Hồ gia, tôi nhớ các người muốn chết rồi! Lần này các người đi đâu mà mất tích suốt mấy ngày luôn thế? Làm tôi nhớ muốn chết vậy đó!"
Nghe giọng điệu của anh ta không giống như đang giả vờ. Tôi bèn đáp: "Nói chung là nhiều chuyện lắm! Quá trình ở đây không nhanh, phiền phức còn nhiều nữa!"
Tôi nhìn bác gái ngồi trông cửa cách đó không xa, dường như đang muốn nghe lén cuộc trò chuyện của chúng tôi bèn thấp giọng nói: "Cậu lấy ba cái xẻng công binh tôi giấu trong nhà qua đây, tốt nhất là chuẩn bị thêm ba cây súng lục Browning, càng nhiều đạn càng tốt... Thuốc nổ cũng chuẩn bị sẵn một ít, tốt nhất là thêm pháo sáng vào! Sơn Hải Quan mặc dù tính như huyện thành nhưng thực tế lại phức tạp hơn những gì mà chúng ta tưởng tượng."
"OK, tôi hiểu rồi Hồ gia! Anh yên tâm, lấy được đồ rồi thì tôi sẽ tự mình lái xe đưa đến đó." Răng Vàng liên tục đảm bảo.
Có được sự cam đoan của Răng Vàng về mặt vũ khí rồi, nhiệm vụ kế tiếp của chúng tôi chính là chờ đợi, đồng thời phân tích hành động tiếp theo.
"Vốn dĩ tôi còn thắc mắc, tại sao lần này ra ngoài lại dính lắm rắc rối thế, hóa ra là vì không có hàng à!" Bàng Tử vừa nghe được mấy ngày nữa Răng Vàng sẽ đưa trang bị tới thì liền cao ngạo cất lời: "Khỏi cần nói mấy cái khác, phải chi có xẻng công binh trong tay thì lúc đó chúng ta cũng không đến nỗi bị con sứa khổng lồ dưới đáy đầm kia giày vò tới cỡ này! Mém chút là chết luôn rồi!"
"Lần này mình chủ quan thật! Lúc đầu còn nghĩ Sơn Hải Quan là tòa thành cổ có lịch sử lâu đời, sẽ không xảy ra việc quá mức nguy hiểm. Ai mà ngờ nó có thua kém gì trong rừng sâu núi thẳm đâu? Trong tay không có hàng thì đúng là hơi ngán thật đấy!" Tôi nhớ đến chuyện đã trải qua trong miếu Tẩy Trần mà lòng đầy sợ hãi.
Shirley Dương thấy tôi và Bàng Tử còn đang đắm chìm trong vui sướng vì sắp có hàng thì bèn nhanh chóng dặn dò: "Lão Hồ! Bàng Tử! Tuy nói vũ khí là rất cần thiết nhưng chúng ta cũng phải làm việc cho cẩn thận. Dù sao đây cũng không phải nơi hoang sơ vắng người, mà là chỗ sinh sống của hàng vạn cư dân đó! Lỡ như để người ta phát giác thì dễ bị còng đi lắm, tự ý tàng trữ súng ống đạn dược không phải là chuyện đùa đâu!"
Bàng Tử ghét nhất là nghe Shirley Dương lải nhải. Thấy cậu ta vừa định cãi nhau thế là tôi bèn vội vàng nói: "Vẫn là Dương tham mưu trưởng thận trọng, dặn dò rất có lý. Chúng ta nên bàn bạc về phương hướng tiếp theo!"
Shirley Dương trải tấm bản đồ Sơn Hải Quan ra rồi nói: "Tượng đầu chó thân người nằm trong mật thất chỉ ra vị trí của đầu mối tiếp theo nằm ở năm mươi bốn độ đông nam. Đây là vị trí của miếu Tẩy Trần." Dứt lời, cô khoanh vòng trên bản đồ. Lấy miếu Tẩy Trần làm điểm cơ sở, vẽ ra toàn bộ tuyến đường của năm mươi bốn độ đông nam.
"Đầu này của tuyến đường chính là phương hướng tiếp theo của chúng ta." Shirley Dương nhìn cả bọn nói.
Điểm đầu của tuyến đường được Shirley Dương vẽ bằng bút mực đỏ, xuất phát từ miếu Tẩy Trần kéo dài theo hướng đông nam, cắm thẳng xuống biển. Bàng Tử thấy thế thì vội nói: "Phạm vi quá rộng rồi! Xuất phát từ miếu Tẩy Trần kéo dài dọc tới xuống biển, ít nhất cũng phải mười mấy cây số. Chỗ nào cũng có thể là vị trí đầu mối tiếp theo, biết tìm ở đâu?"
Tôi lắc đầu nói: "Nhà họ Trần nếu đã chôn giấu manh mối có thể tìm ra quần mộ trong huyện thành Sơn Hải Quan thì sẽ không tùy tiện ngẫu nhiên, mà là lựa chọn một vị trí có thể bảo tồn manh mối lâu nhất. Vừa có thể phòng ngừa chiến loạn xảy ra hoặc tình hình xã hội rung chuyển làm phá hủy manh mối. Chúng ta nên tập trung vào các tòa nhà, kiến trúc cổ lớn."
Shirley Dương nói: "Đừng quên trong câu thơ trên vẫn còn thông tin chưa được khám phá. Câu trước đó "Mã đề đằng không phệ thanh cấp" cơ bản là văn tả thực. Còn câu "Thập vạn oan hồn phô trường lộ" cũng có thể sẽ giống như nhau. Ở đâu có trăm vạn oan hồn đây? Tuyến đường dài này rất có thể đã biến thành đô thị."
Kiến trúc cổ cỡ lớn cùng mười vạn oan hồn, còn có cả đường dài? Rốt cuộc manh mối lần này nằm ở đâu?
Cả đám nhất thời không nghĩ ra, suy tư trăm mối vẫn không có cách phá giải.