Bàng Tử nghe vậy mắt liền rực sáng, mệt mỏi hay phàn nàn đều biến mất chẳng thấy tăm hơi. Cậu ta lập tức tiến lại gần hỏi tôi: "Ê lão Hồ, cậu nói thử xem, ở đây có giấu thứ gì he? Cậu nói mấy câu làm lòng tôi cứ ngứa ngáy, trái tim đập thình thịch đây này!"
Tôi nhìn vẻ mặt thèm thuồng của cậu ta thì bật nói: "Tôi làm sao biết được rốt cuộc nó là thứ gì! Nếu tôi biết thì đâu cần phải mò mẫm đi từng bước như thế này đâu!"
"Vậy cậu cũng không biết... Thôi đừng có nói nhiều nữa, mở đèn pin lên tìm đi!" Bàng Tử đứng bật dậy, quay người tìm kiếm đèn pin nhưng sờ soạng mãi mới phát hiện ra, lúc nãy trong lúc vội vàng đã làm rơi nó bên ngoài cửa đá.
Tôi và Shirley Dương cũng mò mẫm tìm đèn pin của mình nhưng của tôi thì mất, còn của Shirley Dương thì vẫn còn. Bởi vì ngay từ đầu cô ấy không giúp hai chúng tôi đẩy cửa đá nên có thời gian nhét đèn pin vào trong ba lô. Tính ra, trong ba người chúng tôi thì chỉ còn có Shirley Dương là có đèn pin, thật là không khéo.
Hiện giờ, nguồn sáng đối với chúng tôi là rất trọng yếu. Nếu như không có nó, đừng nói là tìm ra đầu mối, đến việc có thể thoát ra ngoài cũng trở thành hy vọng xa vời. Đường ra ngoài đã bị nước đóng kín, chúng tôi không thể quay đầu, chỉ còn cách cố tiến lên, nhìn xem phía trước có đường nào khác hay không!
Vừa rồi lúc tiến vào cánh cửa đá, chúng tôi chỉ lo nghỉ ngơi chứ không đoái hoài nhìn xem, bên trong này đến cùng có thứ gì hay là chỗ như thế nào. Tôi lấy đèn pin của Shirley Dương chiếu một lượt hết cả phòng, thấy nó cũng không lớn lắm lại trống rỗng, thứ gì cũng đều không có.
Bàng Tử vừa nhìn thấy chẳng có thứ gì cả liền nổi giận nói: "Ê lão Hồ, cái tên lừa gạt này! Chẳng phải cậu đã khẳng định trong này sẽ có vô số châu báu hay sao? Sao mẹ nó cái gì cũng không có? Cậu lừa ông đây à? Mụ nội nó thật chứ!"
Tôi ngạc nhiên. Chuyện gì vậy, sao trong phòng này lại chẳng có gì cả? Không thể nào đâu! Nếu như trong phòng này không có gì thì tại sao phải lắp đặt cơ quan ở bên ngoài. Lắp đặt cơ quan thì phải bảo vệ thứ gì chứ! Nhưng bên trong này chẳng có thứ gì đáng để bảo vệ cả?
Tôi đang âm thầm bồn chồn thì đột nhiên nghe Shirley Dương ở bên cạnh nói: "Lão Hồ! Bàng Tử! Nhìn kìa, chỗ trong góc phía bên phải hình như có cánh cửa."
Hai đứa bọn tôi vừa nghe liền gấp gáp nhìn qua hướng đó, quả nhiên trông thấy một cánh cửa nhỏ đơn sơ ngay trong góc hẻo lánh nhất. Cả ba cùng đi đến đó.
Đây là một cánh cửa gỗ đã đóng rất nhiều tro bụi. Chúng tôi đẩy nó ra, chiếu đèn pin mắt sói vào... Chờ thấy được rõ ràng thì không khỏi giật mình. Đây rõ ràng là một căn phòng ngủ!
Trong phòng có một chiếc bàn gỗ đọc sách, còn có hai hàng kệ cao lớn bày đầy sách, chỉ có điều chúng đã tích rất nhiều bụi. Còn có mấy chiếc ghế và một cái giường, trên giường giống như đặt thứ gì đó đang phồng to lên. Tầm mắt của chúng tôi bởi vì bị khuất bởi bàn đọc sách nên không nhìn rõ đó là vật gì.
Ở bên ngoài xem xét hồi lâu, xác định không có vấn đề gì thì ba chúng tôi mới bước vào điều tra rõ. Tôi đang xem thử trên kệ đặt sách gì thì đột nhiên nghe tiếng Bàng Tử ở bên cạnh kêu la: "Ây da con mẹ nó hết hồn! Hù chết ông đây rồi! Ây da! Ây da! Này, mấy người coi trên giường có thứ gì này!"
Tôi và Shirley Dương nhanh chóng nhìn về phía giường, lúc thấy là thứ gì thì cũng nhịn không được giật mình. Thứ bị phình to trên giường không gì khác chính là một bộ da người sớm đã thối rữa đến trơ cả xương cốt.
Việc này thật kỳ quặc, sao lại có cái xác xuất hiện ở đây? Rốt cuộc cái xác này là ai? Và tại sao nó lại xuất hiện ở nơi này? Từng điều bí ẩn... xem ra, chỉ có thể chờ chúng tôi kiểm tra xong căn phòng này rồi mới giải đáp được.
Trước tiên, chúng tôi xem thử quần áo trên cái xác này. Nó đã bị mục nát đến nhìn không rõ nhưng vẫn có thể thấy đai lưng đeo bên hông chính là kiểu dáng điển hình thời triều Minh, người này hẳn là sống ở đời Minh. Chúng tôi lại lật xem đống sách ở trên kệ. Mỗi một cuốn đều tràn đầy lít nha lít nhít lời phê bình chú giải, khẳng định người này khi còn sống chắc phải đọc rất kỹ từng cuốn sách. Mà dựa theo kiểu chữ cứng cáp có lực của ông ta thì hẳn là từng theo nghiệp binh. Chúng tôi đang xem sách thì lại nghe Shirley Dương nói: "Hình như dưới thân người này đang chặn cái gì đó?"
Tôi bước nhanh đi đến bên giường, phát hiện bên dưới xương cốt quả thật có đè ép đồ vật, nhìn giống như một quyển trục*. Tôi nhấc xương cốt lên để lấy nó ra, lau sạch tro bụi thì phát hiện nó đúng là một quyển trục. Lúc cầm lấy quyển trục này, tôi có cảm giác sâu xa rằng nó sẽ tiết lộ tất cả bí mật.
(Quyển trục: Thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục, nên gọi là “quyển trục” 卷軸)
Tôi chậm rãi trải quyển trục lên bàn. Bởi vì niên đại quá xa xưa nên tôi rất sợ bản thân làm mạnh tay sẽ phá hủy nó mất. Bất cứ sự phá hoại nào bây giờ cũng là đả kích trí mạng trong hành trình tìm kiếm đầu mối của chúng tôi!