Mục lục
Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than - Mạch Tiểu Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loại vui vẻ này khiến Tiểu Miên vô cùng cảm động.


Những đứa trẻ ở đây tuy đáng thương, nhưng lại là những đứa trẻ dễ hài lòng thỏa mãn nhất.


Chỉ cần ai đó cho bọn chúng một chút xíu, bọn chúng sẽ giống như nhận được cả thế giới vậy.



Mà một số người ngoài kia, rõ ràng là đã có rất nhiều, nhưng lại trông như cả thế giới đang nợ họ.


Nghĩ đến đây, trái tim của Mạch Tiểu Miên vốn đang khó chịu vì Kiều Minh Húc cũng dần bình phục lại.


Rất nhiều người cho rằng cô đến với mái ấm tình thương là để giúp đỡ người khác, gửi gắm lòng tốt của mình.


LA


Nhưng thật ra thì, chỉ có cô mới biết, cô tới đây là để nhận được sự giúp đỡ, hoặc thậm chí có thể nói là tới để chữa lành vết thương.


Khi cô cảm thấy cuộc sống quá khó khăn, cô nhất định phải tìm đến đây một chuyến, để bản thân cảm thấy bình yên hơn rất nhiều.





Trao một đóa hoa hồng, tay còn lưu mùi hương!


"Tiểu Miên, em đến rồi sao?"


Viện trưởng Dương Thu Hoài nhìn thấy cô thì vô cùng cao hứng đi tới trước chào hỏi.


"Viện trưởng Dương."


Vốn Mạch Tiểu Miên đang ngồi xổm lập tức đứng thẳng người, chào hỏi Dương Thu Hoài.


"Chị Tiểu Miên, chị không nhận ra em sao?"


Bên cạnh Dương Thu Hoài có một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài mượt mà, khoảng chừng hai mươi tuổi, đang mỉm cười vô tư tiến đến kêu lên.


Mạch Tiểu Miên nhận ra đây là Dương Tần, con gái của Dương Thu Hoài.


Tuy nhiên lần cuối cô nhìn thấy Dương Tần đã là mười năm trước, khi cô bé chỉ là một cô nhóc mười tuổi. Hiện tại đã là một thiếu nữ xinh đẹp trưởng thành rồi. Nếu như không phải dáng dấp trông giống hệt Dương Thu Hoài, cô thật sự không thể nhận ra được cô ấy.


"Tiểu Tần, em đã lớn như vậy rồi sao!"


Mạch Tiểu Miên rất vui vẻ.


"Đúng vậy, chị Tiểu Miên, em đã hai mươi tuổi rồi mà. Nếu không lớn lên vậy chẳng phải em sẽ thành người lùn sao?"


Dương Tần vui vẻ đưa tay lên khoác cánh tay của Mạch Tiểu Miên, cười nói: "Chị Tiểu Miên càng ngày càng xinh đẹp thành thục mà, em sắp không nhận ra chị rồi cơ."


"Già rồi ấy mà."


"Chị Tiểu Miên, chị không hề già chút này, bây giờ chỉ là một đóa hoa nở rộ, nếu như em là đàn ông, em sẽ lập tức muốn cưới chị về nhà ngay!"


Dương Tần trợn mắt nói.


"Đầu tiên em phải là một người đàn ông đã..."


Mạch Tiểu Miên cười trêu chọc.


"Chị Tiểu Miên vẫn vui tính như vậy."


"Ha ha."


Mạch Tiểu Miên cười vui vẻ.


Mười năm trước, cô cũng giống như Diệp Mai, rất thích nói cười và buôn chuyện, nói chuyện cũng cực kỳ hài hước, được lòng rất nhiều người xung quanh.


Sau đó...


"Đúng rồi, Tiểu Miên à, lần này Tiểu Tần trở về là muốn giúp chị tiếp quản


mái ấm tình thương. Em cũng biết rồi đấy, tình trạng sức khỏe của chị không được tốt lắm, chị muốn hỏi ý kiến của em xem sao.”


Dương Thu Hoài cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.


"Tiểu Tần có đồng ý không?"


Mạch Tiểu Miên nhìn Dương Tần còn nhỏ, có hơi lo lắng cô ấy sẽ không thể chịu được nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK