Sau khi Mạch Tiểu Miên lên xe, cô nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Kiều Mai Kim.
‘Theo chỉ dẫn của Mạch Tiểu Miên, Kiều Minh Húc đi tới con đường ven sông sầm uất nhất thành phố A, dừng trước một quán ăn có tên là “Ông Béo”.
Xuống xe.
Khi Kiều Minh Húc nhìn thấy tên quán ăn này, đã trực tiếp muốn quay đầu đi.
“Mạch Tiểu Miên, em thật sự muốn ăn ở quán này sao? Hay là chúng ta đến nhà hàng Hồng Tường Vi đi, vừa vặn có thể giúp cho công việc làm ăn của Quang Hiển.”
Kiều Minh Húc chỉ vào nhà hàng Hồng Tường Vi ở cách đó không xa.
“Không muốn, tôi chỉ muốn ăn ở đây thôi. Trước kia tôi thường xuyên cùng Diệp Mai ăn ở đây, mùi vị rất ngon, nhất là…”
Mạch Tiểu Miên không nói ra món lòng già xào nghệ, mà cười xấu xa.
Nhìn thấy dáng vẻ mập mờ của cô, Kiều Minh Húc biết sẽ có chuyện chẳng lành.
Tuy nhiên, vì để cô có thể vui vẻ, không đắm chìm trong chuyện của Trình Đông Thành nữa, anh vẫn nên chịu đựng Vậy.
Mạch Tiểu Miên tùy ý tìm một cái bàn, ngồi xuống.
Kiều Minh Húc nhìn thấy mặc dù đã được lau sạch sẽ, nhưng vẫn khó có thể che giấu được sự bẩn thỉu của dầu mỡ dính đầy trên bàn. Còn có mấy chiếc ghế nhựa màu đỏ rẻ tiền đã bị không biết bao nhiêu người ngồi lên, cảm giác rất dơ bẩn.
Anh cứ đứng đó rất lâu không chịu ngồi xuống.
“Ngồi đi!”
Mạch Tiểu Miên buồn cười nhìn anh nói.
“Bẩn quá! Sao có thể ngồi ở chỗ này được chứ?”
Kiều Minh Húc cau mày nói.
“Thưa anh, không bẩn đâu, tôi mới vừa lau xong mà. Hay là để tôi lau lại lần nữa vậy!”
Nhân viên phục vụ lập tức cầm miếng giẻ vừa lau ghế bên cạnh xong sang lau lại cho Kiều Minh Húc, sau đó rất hài lòng nói: “Thưa anh, đã đủ sạch rồi, anh ngồi đi ạ!”
Kiều Minh Húc nhìn cái ghế bị giẻ lau đánh bóng, mặt tối sầm lại, trở về xe của mình, từ bên trong lấy ra một cái đệm, đi tới, lôi một cái ghế nhựa khác, đặt đệm ở bên dưới, sau đó thận trọng ngồi xuống.
Nhưng nhìn dáng vẻ kia của anh, thật sự trông chẳng khác nào ngồi trên thùng thuốc nổ vậy.
“Hai người muốn ăn món gì?”
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn trông rất bẩn cho Kiều Minh Húc, hỏi.
Kiều Minh Húc không đưa tay nhận, mà ghét bỏ nhíu mày lại.
Nhân viên phục vụ kia cũng nhìn thấy Kiều Minh Húc là một người mắc bệnh sạch sẽ, mặc dù không nói lời nào nhưng trong lòng đã một bụng khinh bỉ.
Ăn mặc trông như một người có tiền, lái một chiếc xe hơi sang trọng, muốn sạch sẽ thì sao lại đến ăn ở quán này cơ chứ?
Suy nghĩ của người có tiền, thật đúng là không thể giải thích được.
Mạch Tiểu Miên đưa tay nhận lấy thực đơn, liếc mắt nhìn rồi nói: “Một phần mì xào ba chỉ, một phần ốc xào, một phần cá chạch hấp muối tiêu, một phần cải xanh, một phần lòng già xào nghệ. Nhanh mang thức ăn lên nhé, thật là đói quá mà.”