Bây giờ cô muốn ra ngoài với Kiều Minh Húc, cho dù chỉ là một người vợ trên danh nghĩa của anh, thì cũng không thể ăn mặc giống như một người làm được, sẽ làm mất thể diện của anh.
Nên mặc gì thì tốt đây?
Cô nhìn toàn bộ quần áo trong phòng, cảm thấy có hơi khó để lựa chọn.
Bởi vì muốn đi dạo siêu thị, nên cô cũng không thể nào ăn mặc nghiêm trang như đi làm được.
Ngay lúc còn đang đắn đo khổ sở, Kiều Minh Húc tiến vào.
Anh không mặc âu phục cùng áo sơ mi như bình thường, mà là một bộ quần áo màu xám trắng thường ngày, khiến anh trông cực kỳ có tinh thần, lại đẹp trai đầy sức sống.
Giảm bớt vài phần xa cách của tổng tài bá đạo, có chút cảm giác giống người bình thường hơn.
“Còn chưa chọn quần áo xong à?”
Kiều Minh Húc thấy vẻ mặt đắn đo của cô đang xem xét quần áo, bèn hỏi.
“Ừ, không biết nên mặc gì thì tốt, sợ làm mất thể diện của anh, anh giúp tôi chọn đi.”
Mạch Tiểu Miên ném vấn đề khó khăn này cho Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc nhìn xung quanh một lúc, lất màu trắng thường ngày đưa cho cô, nói: một bộ quần áo màu trắng thường ngày.”
quần áo iống tôi đi, mặc Nhìn thấy anh lựa quần áo thường ngày, Mạch Tiểu Miên vô cùng cao hứng.
Nếu Kiều Minh Húc mặc những loại trang phục sang trọng, cô mặc quần áo thường sẽ tỏ ra tùy tiện.
Nhưng bản thân anh cũng mặc quần áo thường ngày, vậy thì cô cũng mặt, không có vấn đề gì cả.
Mạch Tiểu Miên vào phòng thay quần áo xong đi ra, sau đó nhìn Kiều Minh Húc cười nói: “Quân áo của hai chúng ta trông giống trang phục tình nhân thật đấy.”
Quần áo của hai người bọn họ, cho dù là từ kiểu dáng hay màu sắc, đều rất xứng đôi.
“Khá tốt!”
Kiều Minh Húc quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi nói: “Em mặc quần áo thường ngày trông nam tính thật đấy: “Tôi vốn chính là một cô gái đẹp trai mà!”
Mạch Tiểu Miên cũng học theo giọng điệu tự luyến của anh mà nói.
“Được rồi, cô gái đẹp trai à, bây giờ người đàn ông đẹp trai này muốn mời em đi dạo siêu thị cùng!”
Kiều Minh Húc cng cánh tay lên, nói “Tới đây!”
Mạch Tiểu Miên vô cùng vui vẻ khoác lên cánh tay anh.
Hai người cứ như vậy vừa nói vừa cười đi xuống lầu.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người trông xứng đôi thật đấy!”
Thím Trương cười híp mắt nhìn bọn họ, nói: “Cho dù là từ vóc dáng, hay thân hình, đều đúng là tiên đồng ngọc nữ, sự phối hợp tuyệt vời.”
Mạch Tiểu Miên cười một tiếng.
Đây chỉ là một loại tuyệt phối giả tạo mà thôi.
Siêu thị nằm ở ngay bên cạnh nên cũng không cần lái xe làm gì.
Tuy nhiên, lúc đi ra khỏi cửa, Kiều Minh Húc chợt buông tay ra, hai người biến thành kiểu sóng vai cùng đi.