Mạch Đồng Đồng vội vàng vò tờ giấy trên bàn thành một cục, ném vào trong thùng rác, sau đó thu hồi biểu cảm oán hận trên mặt lại, nhìn về phía gương cười thật tươi rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng nói: “Vâng ạ, để con ra ngay!”
“Thật ngoan mà.”
Mẹ Mạch vỗ lên bả vai cô bé, nói: “Con đến Nhã Phong học pha trà, ít nhiều gì cũng hiểu một chút, mau biểu diễn cho anh Quang Hiển của con xem đi.”
“Dạ vâng.”
Mạch Đồng Đồng gật đầu, sau đó đi lấy trà cụ. Cô bé học.
theo dáng vẻ của sư phụ dạy kỹ thuật pha trà, ngồi một cách ưu nhã. Dựa vào sự quan sát của cô bé đối với sư phụ, cô bé đã bắt đầu học được một vài kỹ năng sơ khai rồi.
Thật ra thì sự phụ còn chưa thật sự bắt đầu dạy cô bé kỹ thuật pha trà, mà chỉ để cho cô bé biết về văn hóa trà của Trung Quốc.
Mặc dù những dòng chữ kiến thức khô khan kia làm cho cô bé có chút cảm giác không kiên nhẫn, nhưng cô bé vẫn rất nghiêm túc ghi nhớ, làm cho sư phụ lưu lại ấn tượng cô nàng rất hiếu học.
“Ôi chao, nhìn Đồng Đồng nhỏ bé nhà chúng ta kìa, còn biết học pha trà nữa sao. Đúng là đã lâu không gặp, làm anh phải rửa mắt nhìn mà.”
Phùng Quang Hiển phát hiện thủ pháp pha trà của Đồng Đồng không giống với trước kia, bèn kêu lên.
“Quang Hiển à, con không được coi thường Đồng Đồng nhà chúng ta đâu đấy. Bây giờ con bé là đệ tử của sư phụ dạy kỹ thuật pha trà ở Nhã Phong rồi. Không lâu nữa, rất có thể trở thành cao thủ của nghệ thuật pha trà đấy.”
Mẹ Mạch cao hứng khoe khoang nói.
“Thật sao?”
Phùng Quang Hiển giả bộ bày ra dáng vẻ buồn bã, nói: “Ôi chao, vậy sau này muốn Đồng Đồng pha cho anh một ly trà, lại trở thành một chuyện rất xa xỉ rồi. Thật là khổ não mà”
“Anh Quang Hiển à, chỉ cần anh thích, em lúc nào cũng có thể pha trà cho anh uống”
Mạch Đồng Đồng lấy dũng khí, đôi mắt sáng rực nhìn Phùng Quang Hiển nói.
“Ôi, anh biết mà, Tiểu Đồng Đồng tốt với anh nhất.”
Phùng Quang Hiển cười, đưa tay sờ đầu cô bé, nói: “Anh cũng thích Tiểu Đồng Đồng nhất!”
Người nói vô tình, người nghe có ý.
Mạch Đồng Đồng nghe thấy những lời anh nói, trong lòng cực kỳ ngọt ngào, đỏ mặt nói: “Em cũng thích anh Quang Hiển nhất!”
“Hắc hắc, Tiểu Miên à, em có nghe thấy không? Đồng Đồng nhà em thích anh nhất. Hừ, em không thương anh thì vẫn có người yêu anh nhé.”
Phùng Quang Hiển nghiêng đầu nói với Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn anh, trong lòng có chút mơ hồ bất an.
Còn về phần bất an này từ đâu ra, cô cũng không rõ.
Cô định lúc nào đó sẽ tìm Phùng Quang Hiển để nói một chút, để anh không nên quá thân thiết với Đồng Đồng, tránh cho Đồng Đồng nảy sinh tình cảm với anh càng lúc càng sâu.