Mạch Tiểu Miên đi ra khỏi nhà vệ sinh, tiếp tục im lặng ngồi ở một bên.
“Cậu chủ, mợ chủ, có thể ăn cơm rồi.”
Chú Trương đang bận rộn trong phòng bếp bước ra nói.
“Được, cảm ơn chú Trương.”
Kiều Minh Húc đứng dậy.
Mạch Tiểu Miên cũng đứng dậy.
Hai người ngồi vào bàn, đối mặt với nhau.
‘Thím Trương muốn giúp Kiều Minh Húc xới cơm múc canh, nhưng lại bị anh ngăn lại: “Chú Trương, thím Trương, hai người đi nghỉ ngơi đi, để cô ấy làm những việc này.”
Chú Trương và thím Trương rời đi, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Xới cơm, múc canh đi.”
Kiều Minh Húc chỉ vào cái chén không rồi nói với Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên đứng dậi chưa kịp ngồi xuống thì đồ ăn cho tôi!”
Giúp anh xới cơm, múc canh, còn lêu Minh Húc lại nói với cô: “Gắp ®?
Vì buổi trưa Mạch Tiểu Miên không ăn cơm, vừa rồi còn bơi trong bể bơi rất lâu, cho nên bây giờ bụng cô đang réo ầm ĩ, nhìn thấy những món ngon đầy đủ sắc hương vị ở trước mặt, cô ước gì có thể ăn hết chỉ trong một ngụm.
Kết quả là cái tên yêu nghiệt Kiều Minh Húc đáng ghét này lại liên tục sai bảo cô, không để cho cô ngồi xuống ăn uống đàng hoàng.
Nhưng vừa rồi cô đã nói rằng mình muốn trở thành một người phụ nữ ngoan ngoãn ít nói, tam tòng tứ đức.
Được rồi!
Cô phải giữ lời hứa!
Vì vậy cô gắp một miếng trứng cá đặt vào bát của anh.
“Cái tôi muốn ăn không phải cái này, gắp lại đi”
Kiều Minh Húc kén chọn nói.
Mạch Tiểu Miên chớp mắt nhìn anh, cố để không mất kiên nhãn, dùng ánh mắt hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn ăn gì?”
“Em tự liệu mà làm.”
Kiều Minh Húc hiểu ánh mắt đang hỏi của cô, anh bèn đáp lời.
Mạch Tiểu Miên nghĩ ngợi rồi gắp một miếng sườn xào chua ngọt.
“Tôi không muốn ăn sườn.”
Mạch Tiểu Miên chỉ đành gắp sườn về, sau đó gắp một con tôm chiên bột cho anh.
Kết quả anh vần chê.
“Kiều Minh Húc!”
Cô thực sự hết chịu nổi, cô đặt đũa xuống, giận dữ nói: “Rốt cuộc anh có thôi đi không hả? Anh có tay có chân, muốn ăn gì thì tự mình gắp. Tôi sắp đói chết rồi, tôi mà còn để ý đến anh nữa thì tôi là con ngốc”