Nói xong, cô ấy đạp lên giày cao gót rời đi, để lại một bóng lưng lạnh lùng cho Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình một chút, sau đó cười khổ một cái, rồi đi vệ sinh.
Trở lại phòng bao Đế Vương, thức ăn đã bắt đầu lục tục được mang lên.
Mọi người không kịp chờ đợi mà cầm đữa lên.
Quả nhiên, mùi vị cao cấp tươi ngon đó, thỏa mãn trọn vẹn đầu lưỡi cùng các giác quan.
“Đắt tiền như vậy đúng là có lý do mà!”
Mẹ Mạch vừa ăn vừa tâm phục khẩu phục nói: “Không gian cao cấp, phục vụ cao cấp, mùi vị cao cấp, đúng là thức ăn nhà làm không thể sánh được.”
“Mẹ Mạch à, sau này mẹ để cho con rể Kiều của mẹ mang mọi người tới đây ăn cơm nhiều một chút. Nhưng mà nhớ gọi con đấy!”
Diệp Mai vừa kêu la giảm cân lúc này đang ở một bên ăn ngấu nghiến, no đến nỗi bụng cũng tròn vo.
Còn về phần Đồng Đồng, trong lòng lại ngộ ra một điều.
Trước kia khi còn sống lưu lạc đầu đường xó chợ, dù là một đồng tiền, cũng hận không thể có được mà dùng. Một chén cơm to nóng cũng là hy vọng xa vời rồi.
Khi đó, cô bé còn chưa biết rằng, trên đời này có người sẽ tốn mấy trăm tệ để ăn một đĩa cải xanh. Càng không biết, có người vì một bữa ăn mà tốn hơn 10.000 tệ, hơn nữa đôi chân mày cũng không hề nhíu lại một cái.
10.000 tệ, là số tiền mà biết bao nhiêu người bần hàn cơ cực ngoài kia nhịn ăn nhịn uống một năm cũng không thể kiếm được?
Nhìn gian phòng nguy nga lộng lẫy trước mặt, lại nhớ đến những ngày giá rét lạnh lẽo dưới gầm cầu. Cô bé âm thầm thề thốt, tuyệt đối không thể để mình quay lại cuộc sống cơ cực như lúc trước nữa. Cô nhất định phải cố gắng để mình có thể biến thành một người sống trong vòng thượng lưu.
Ăn thứ ngon nhất, dùng thứ tốt nhất, sống với người tuyệt vời nhất.
Mọi người đã ăn tương đối rồi, thì cửa phòng bao lại được đẩy ra, Kiều Minh Húc tới.
“Xin lỗi, đến muộn rồi!”
Trên mặt Kiều Minh Húc mang nụ cười áy náy, sau đó anh kéo ghế ra, ngồi bên cạnh Mạch Tiểu Miên, nhìn cô hỏi: “Ăn ngon chứ?”
“Ngon lắm. Chúng tôi đã ăn no rồi, anh đã ăn cơm chưa?”
Mạch Tiểu Miên thấy anh, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng khó che giấu, ân cần nhìn anh hỏi.
“Đã ăn với đối tác xong nên chạy tới đây.”
Kiều Minh Húc thấy trên bàn không có rượu, bèn hỏi: “Có muốn uống chút rượu không?”
“Muốn!”
Diệp Mai lên tiếng nói: “Một chai Lafitel”
“Được!”
Kiều Minh Húc nói với nhân viên phục vụ ở sau lưng: “Mang một chai Lafite 82 tuổi lên đây.”
“Ôi ôi, Lafite 82 tuổi sao? Rất đắt đó nha!”
Diệp Mai kêu lên.
“Lần đầu tiên mời mọi người ăn cơm, dù có đắt đi nữa tôi cũng phải mời chứ! Ai bảo em là bạn tốt nhất của Tiểu Miên?”