Chẳng lẽ bởi vì cô đã kết hôn rồi, nên anh không muốn làm phiền cuộc sống của cô, cho nên mới nói không còn thương nữa sao?
“Chị à, em hiểu ý của chị, sau này em sẽ không quấn lấy Đồng Đồng nữa. Em sẽ luôn bảo vệ cô ấy, cho đến khi cô ấy cần em, lúc đó em mới ngưng.”
Ánh mắt của Hoàng Gia Hưng lóe lên một chút kiên quyết, cúi người chào Mạch Tiểu Miên, sau đó nhìn Mạch Đồng Đồng một cái, rồi mới rời đi.
“Chị à, chị thật lợi hại, chỉ vài ba lời đã có thể để cậu ta đi rồi.”
Mạch Đồng Đồng đầy ngưỡng mộ nhìn cô nói.
Mạch Tiểu Miên mỉm cười, vươn tay xoa đầu cô bé, nói: “Đồng Đồng à, người khác thích em, đó là một điều may mắn, không nên dùng những lời ác ý làm tổn thương họ, phải biết cách xử lý thích hợp.”
“Vâng. Em sẽ chú ý, cảm ơn chị đã chỉ bảo.”
“Đi học đi, chăm chỉ nhé.”
“Vâng, em nhất định sẽ cố gắng, sau này em muốn trở thành một người phụ nữ thật ưu tú.”
Mạch Đồng Đồng gật đầu.
Tương lại, cô ấy nhất định phải trở nên thật lộng lẫy chói mắt, để anh Quang Hiển có thể nhìn thấy cô ấy, yêu cô ấy, ở bên cạnh cô ấy.
Đây là mục tiêu duy nhất trong cuộc sống này của cô bé!
Mạch Tiểu Miên nhìn theo bóng lưng của Đồng Đồng đạp xe đi, cười một tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại trên tay, lại nghĩ đến Trình Đông Thành, vì vậy, vội vàng mở hộp thư của anh ra xem.
Kết quả, hệ thống vẫn liên tục nhắc nhở, mật khẩu sai.
Cô thử nhập ngày sinh của Trình Đông Thành, nhưng mật khẩu cũng sai.
Cô chán nản nhìn vào điện thoại di động của mình.
Cuối cùng thì anh cũng muốn cắt đứt liên lạc duy nhất của cô với anh rồi.
Thôi quên đi!
Đúng như anh nói, hãy quên hết những chuyện này đi.
Đó chỉ là một giấc mộng thời thanh xuân mà thôi.
Nên tỉnh mộng rồi!
Cô tiếp tục đi một mình trên đường, đột nhiên, một chiếc xe van màu đen dừng lại bên cạnh cô, một người đàn ông đeo kính râm lớn che gần hết khuôn mặt từ ghế lái ghé đầu ra, hỏi: “Cô gái, có thể cho tôi hỏi đường được không?”
“Ồ?”
Mạch Tiểu Miên dừng bước chân, nghi ngờ nhìn anh, hỏi: “Anh định đi đâu vậy?”
Lúc này, cánh cửa xe van ở hàng ghế sau cũng mở ra, hai người đàn ông cao to vạm vỡ chợt từ bên trong nhanh chóng lao ra, cầm một chiếc túi vải lớn màu đen, sau đó cùng tên tài xế đang hỏi đường chụp lấy đầu của Mạch Tiểu Miên, cô cũng không kịp đề phòng, bị ném vào trong xe.
Cửa xe nhanh chóng đóng lại.
Dưới cái túi màu đen kia chắc chắn có tẩm thuốc mê, Mạch Tiểu Miên vừa ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng đã cảm thấy choáng váng đầu óc, cơ thể yếu ớt, toàn thân bủn rủn vô lực, không còn sức phản kháng, chỉ có thể mặc người ta tùy ý dùng dây thừng trói tay chân lại.