Trong phòng tắm chỉ có một cái khăn tắm lớn, hơn nữa còn là cái khăn tắm đã bị Mạch Tiểu Miên dùng qua.
Anh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn cầm khăn lên rồi ngửi ngửi.
Trên khăn tắm vẫn còn vương lại mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể của cô, không hề có mùi nước hoa gì, rất thoải mái, giống như mùi hương của cỏ thơm.
Anh cầm lòng không đặng mà ngửi thêm mấy lần, dục vọng của cơ thể cũng dâng lên mấy phần.
Phát hiện nỗi xao động của mình, anh vội vàng dùng khăn lau khô nước trên người mình, thay bộ quần áo sạch sẽ đã chuẩn bị sẵn ở đây rồi ra ngoài…
Bước vào phòng khách lầu một, thấy Mạch Tiểu Miên đang xem tivi thì cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Ai biết được, anh vừa ngồi xuống thì cô đã nhích mông cách xa anh cả mét, giống như anh là vi khuẩn mầm độc vậy.
Việc này khiến anh cực kỳ khó chịu!
Anh thử tiến lại gần cô…
Cô lại nhích ra xa một chút…
Lại đến gần…
Lại nhích ra…
Thẳng đến khi Mạch Tiểu Miên bị đồn sang một cái ghế khác, cô mới hung tợn hỏi anh: “Kiều Minh Húc, rốt cuộc anh muốn làm gì? Trên người tôi không có mùi gì hết, anh đừng có dựa gần như vậy nữa!”
“Đây là sofa của nhà tôi, tôi muốn ngồi ở đâu thì ngồi ở đó.”
Dù cho Kiều Minh Húc có cứng miệng đến thế, nhưng lỗ tai của anh đã hơi đỏ lên rồi.
“Được rồi, anh thắng.”
Mạch Tiểu Miên trợn mắt nhìn anh: “Tôi chỉ là người ở nhờ trong cái nhà này mà thôi, không có quyền lên tiếng.”
“Mợ chủ, cô với cậu chủ lại dỗi nhau sao?”
‘Thím Trương đang bận rộn ở bên cạnh nhìn thấy hai người họ giận dỗi nhau giống như trẻ con, thím ấy không nhịn được buồn cười hỏi.
“Thím Trương à, sao tôi dám giận dõi với cậu cả Kiều được? Anh ấy là người lớn nhất ở cái nhà này, anh ấy mà khó chịu, nói không chừng sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà luôn, tôi nịnh bợ anh ấy còn không kịp nữa kìa.”
Mạch Tiểu Miên lên tiếng.
“Ha ha, mợ chủ, cô nói chuyện thật là thú vị. Nhìn cậu chủ lo lắng cho cô như vậy, sao có thể đuổi cô ra khỏi nhà được.”
Thím Trương cười nói.
“Anh lo lắng cho tôi à?”
Mạch Tiểu Miên nhìn Kiều Minh Húc.
“Em có phải là trẻ con đâu, ai thèm lo lắng cho em?”
Kiều Minh Húc liếc nhìn cô rồi bình tĩnh nói.
“Thím Trương, thím đã nghe thấy chưa? Anh ấy nói anh ấy không hề lo lắng cho tôi chút nào, ôi, số của tôi khổ quá mà, gả cho một người chồng chẳng hề lo lắng gì cho mình, để mặc tôi tự sinh tự diệt”
Mạch Tiểu Miên cố tình ra vẻ khóc lóc.