Mọi người lục tục ngồi vào vị trí của mình.
Mạch Tiểu Miên ngồi xuống bên cạnh Kiều Minh Húc.
“Ừ, không tệ-”
Kiều Mai Kim hài lòng nhìn một bàn thức ăn, nói: “Thức ăn được cắt rất điêu luyện, chắc là công lao của Tiểu Miên nhỉ”
“Đúng vậy, ông nội. Tiêu Miên phụ trách rửa rau, cắt thịt.
Còn con phụ trách xử lý phần còn lại.”
Kiều Minh Húc đáp.
“Ừ, giữa vợ chồng, nhất định phải biết phối hợp lẫn nhau, thế mới có thể làm nên chuyện được. Nếu như không có kỹ thuật cắt thức ăn điêu luyện này, cho dù tài nghệ nấu nướng của con có khá hơn nữa, lúc bày ra, cũng không thể được như vậy. Đương nhiên, cũng phải khen kỹ năng nấu ăn của con rất tốt, nhưng con cũng đừng coi thường người làm công việc trước đó cho mình. Minh Húc, con đừng quên, trong nhà có vợ hiền hỗ trợ, người đàn ông mới có thể yên tâm công tác ở bên ngoài, phát triển tiền đồ. Còn Tiểu Miên à, con làm vợ cũng phải lặng lẽ hỗ trợ cho chồng mình nhé.”
Kiều Thanh bắt đầu dạy dỗ bọn họ trước khi ăn cơm.
“Vâng, thưa ông nội.”
Kiều Minh Húc cùng Mạch Tiểu Miên đồng thanh trả lời.
“Ừ, bát tự của hai con cực kỳ hợp nhau, có thể hỗ trợ lẫn nhau, giúp đối phương thịnh vượng hơn. Tâm tính của bọn con cũng cực kỳ tốt, ở chung một chỗ, người ông nội này cũng rất yên tâm, chỉ còn đợi chắt ra đời nữa thôi, nối dõi tông đường bốn đời nhà chúng ta…”
Kiều Thanh hài lòng nói.
“Ông nội, bọn con sẽ cố gắng.”
Kiều Minh Húc đáp, sau đó nhìn Mạch Tiểu Miên một cái.
Mạch Tiểu Miên mặt hơi đỏ, trong lòng lẩm bẩm nói thầm: Cố gắng cái rắm ấy, hai chúng ta chỉ là vợ chồng giả, trừ khi liếc mắt cũng có thể mang thai. Nếu không, đứa bé từ đâu rơi xuống cơ chứ?
Mà lúc này trong đầu Kiều Minh Húc, cũng không tự chủ mà tưởng tượng ra đứa bé của anh cùng Mạch Tiểu Miên, chắc hẳn sẽ liều lĩnh ngốc nghếch giống như cô vậy. Đến lúc đó, đoán chừng anh sẽ rất nhức đầu đây. Nhưng mà, nhất định sẽ đáng yêu lắm!
Nghĩ tới đây, khóe môi anh bất giác nở một nụ cười.
“Anh trai à, anh đang cười gì vậy? Có phải đang tưởng tượng mình cùng chị dâu sinh một đống con nít không?”
Kiều Mai Kim thấy Kiều Minh Húc mỉm cười một cách khó hiểu, bèn nháy mắt hỏi.
“Gì chứ?”
Kiều Minh Húc bị người ta nói thẳng ra tâm sự trong lòng, lập tức đỏ mặt nói.
Sau đó anh cũng cảm thấy kỳ lạ khi bản thân mình lại nghĩ tới việc sinh con với Mạch Tiểu Miên.
Ba năm sau hai bọn họ mỗi người một hướng rồi, không thể nào có con được cả.
Nếu anh có đứa trẻ, cũng sẽ là cùng Lâm Ngọc sinh.
Nếu là đứa trẻ Lâm Ngọc sinh ra, có lẽ giống cô ấy, khôn khéo hiểu chuyện chăng?