“Thím Trương, cháu không sao ạ, chỉ là có hơi táo bón thôi.
‘Thím không cần phải để ý đến cháu đâu.”
Mạch Tiểu Miên cố gắng để cho giọng điệu của mình trở nên bình thường nhất có thể, trả lời nói.
“Táo bón sao? Vậy thì tốt, hù chết tôi rồi, tôi còn tưởng cô té xỉu ở trong đó rồi nữa chứ”
Thím Trương thở phào nhẹ nhõm nói.
“Thím Trương à, cháu không đến nỗi yếu ớt như vậy đâu, thím cứ yên tâm ngủ một giấc đi ạ.”
Mạch Tiểu Miên lau nước mắt, bình tĩnh kéo cửa đi ra ngoài.
‘Thím Trương vẫn chưa ngủ mà lo lắng ở cửa chờ cô, điều này làm cô cảm thấy vừa áy náy, lại vừa ấm áp.
“Thiếu phu nhân, cô có muốn uống chút nước không?”
‘Thím Trương nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của cô, trạng thái tinh thần cũng không thoải mái lắm, bèn nói.
“Được”
Thím Trương đưa cho cô một ly nước ẩm.
Mạch Tiểu Miên uống cạn, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, sau đó cô lên giường nằm, nói: “Thím Trương, cháu ngủ đây, thím cũng ngủ đi.”
“Được.”
‘Thím Trương vô cùng vui vẻ tắt điện, bật đèn ngủ lên.
Lần này, Mạch Tiểu Miên không bị mất ngủ nữa, rất an tâm ngủ một giấc tới rạng sáng. Trong giấc mơ, cô cũng gặp Trình Đông Thành, tuy nhiên, lần này không phải là nụ cười thảm thiết với khuôn mặt nát bấy bê bết máu nữa, mà là gương mặt thời trung học của anh, một thiếu niên tỏa nắng điển trai…
Cô bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, là chủ nhiệm Hoàng, lãnh đạo của đơn vị gọi điện tới.
“Pháp y Mạch, có phải hôm nay cô xảy ra chuyện gì rồi không? Sao còn chưa đi làm?”
Giọng điệu của chủ nhiệm Hoàng mang theo chút chất vấn, nhưng cũng không dám gay gắt quá.
Mạch Tiểu Miên nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã chín giờ rồi. Cô cũng không xin phép nghỉ nên chắc phải đi làm rồi. Hơn nữa hôm nay còn phải khảo hạch cháu gái kia của chủ nhiệm Hoàng nữa.
Hỏng bét rồi!
“Thật xin lỗi, chủ nhiệm hoàng, vì tay bị thương nên tôi đang ở trong bệnh viện, quên mất phải xin nghỉ. Nhưng mà ông yên tâm, bây giờ tôi sẽ đi làm ngay.”
Mạch Tiểu Miên vội vàng giải thích.
“Ở trong bệnh viện sao?”
Giọng điệu chủ nhiệm Hoàng lúc này mới hòa hoãn lại, nói: “Pháp y Mạch à, nếu như cô không thoải mái, hôm nay có thể không cần đến làm đâu. Đợi khi nào cô xuất viện, tôi lại để cho cháu gái mình tới gặp cô vậy.”
“Không sao cả, bây giờ tôi qua đi làm ngay, ông bảo cô bé đợi tôi một lát”
Mạch Tiểu Miên cũng đang sốt ruột muốn tuyển được một trợ thủ đắc lực, cô chỉ bị thương ở cánh tay thôi, cũng không ảnh hưởng gì đến khả năng phán đoán, không cần phải nằm đợi trong bệnh viện mãi thế này.”
“Thím Trương, cháu phải đi làm đã.”
Mạch Tiểu Miên nói với thím Trương.