“Con rể Kiều, con giàu như vậy, nhất định phải mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho Tiểu Miên nhà chúng ta, nó vẫn còn rất trẻ…hu hu…”
Mẹ Mạch khóc lóc cầu xin Kiểu Minh Húc.
“Mẹ, mẹ yên tâm, cho dù tán gia bại sản, con cũng sẽ chữa cho Tiểu Miên. Bây giờ, con đã liên lạc cho bác sĩ khoa não tốt nhất bên Mỹ, vận chuyển thiết bị tốt nhất bên khoa não qua đây bằng đường hàng không, chắc chắn Tiểu Miên sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, Tiểu Miên của mẹ sao mà mạng khổ thế này, hu hu…? Tại sao cha mẹ của Trình Đông Thành lại muốn đánh Tiểu Miên nhà mình chứ?
Mẹ Mạch vừa khóc vừa hỏi.
Đồng tử của Kiều Minh Húc co lại.
Theo như tin tức khẩu cung của bên cảnh sát, cha mẹ Trình cố ý lừa Tiểu Miên qua đó, rồi muốn giết chết cô, để cô đi cùng Trình Đông Thành.
Trên đời lại có cha mẹ ác độc như vậy!
Đúng là người đáng thương, ắt có chỗ đáng hận.
Rõ ràng ban đầu là do một tay họ tạo ra bi kịch cho Trình Đông Thành, cuối cùng lại muốn Mạch Tiểu Miên tuẫn táng cùng.
Đúng là giết ngàn lần cũng không hết giận.
May thay, anh đã cài đặt định vị theo dõi vào điện thoại Mạch Tiểu Miên, khi chú Trương gọi điện thoại nói cho anh là Tiểu Miên không về nhà, anh đã cảm giác bất an rồi, theo định vị theo dõi, phát hiện nơi cô đang ở chính là nhà của Trình Đông Thành nên vội vàng chạy đến.
Còn về sự xuất hiện của cảnh sát thì không phải anh gọi.
Mà là vừa hay, hàng xóm đối diện nhà họ Trình đang dùng ống nhòm nhìn gì đó, rồi nhìn thấy cảnh này trong nhà nên vội vàng báo cảnh sát.
Ba ngày sau, Mạch Tiểu Miên mở mắt tỉnh dậy.
Khi đó là mẹ Mạch đang trông chừng bên cạnh cô, đã vội vàng gọi điện thoại báo cho Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc đang họp, nhận điện thoại thì không họp nữa mà vội vàng đến bệnh viện, chạy như bay đến phòng bệnh, nhìn thấy Mạch Tiểu Miên bất động, chớp mắt nằm trên giường.
Khóe mắt ươn ướt, đột nhiên có cảm giác muốn khóc.
Ba ngày này đối với anh mà nói thì như là vượt qua những ngày tháng dài đằng đẵng nhất trên đời, mờ mịt, lo sợ như là ngày hôm đó tận mắt chứng kiến mẹ qua đời vậy.
Mỗi lần đến thăm cô, anh đều nắm lấy tay cô nói, chỉ cần cô tỉnh lại, cô muốn gì anh cũng cho cô hết.
Cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi.
Niềm vui và sự phấn khích trước nỗi niềm mất đi rồi lại có được khiến cho một người đã không rơi một giọt nước mắt nào trong suốt nhiều năm qua như anh không thể kìm được mà muốn khóc thành tiếng.
“Tiểu Miên!”
Anh ngồi trước giường cô, chìa tay nắm lấy tay cô rồi gọi tên cô.
Mạch Tiểu Miên không đáp lại lời anh, chỉ biết chớp mắt nhìn anh, bàn tay khẽ co lại cố gắng rút nó ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh.