Vừa rồi, lúc Mạch Tiểu Miên yêu cầu anh hát, anh cũng không nghĩ tới cái chết của mẹ, mà chỉ là rất tự nhiên hát ra vậy thôi.
Cái chết của mẹ, là một nỗi đau đớn đâm vào lòng anh.
Tuy nhiên, bây giờ cũng đã qua hơn 20 năm, anh cũng đã học được cách làm thế nào để quên đi nỗi đau này.
Mạch Tiểu Miên cố gắng đem những hồi ức có liên quan đến Trình Đông Thành trong trí nhớ kéo ra ngoài. Cô lại nhìn về phía Kiều Minh Húc, phát hiện ánh mắt của anh rất phiền muộn, có vài phần khác thường. Cô liền cho rằng mới vừa rồi dùng giọng điệu thô bạo bắt anh ngừng hát lại đã làm tổn thương anh, lập tức vội vàng giải thích nói: “Thật xin lỗi, bảo anh dừng hát không phải là bởi vì anh hát khó nghe, mà là bài hát này khiến tôi nhớ tới một người, nên cảm thấy vô cùng khổ sở. Nói thật lòng, anh hát rất hay, giống như giọng của Sting vậy, tuyệt đối không kém chút nào. Nếu như anh chịu vứt bỏ mặt mũi đi tham gia giọng hát Trung Quốc, người dành cúp chắc chắn sẽ là anh đấy.”
Đôi mắt đen nhánh của Kiều Minh Húc trầm xuống, u ám nói: “Nhớ lại bạn trai cũ của em sao?”
Mạch Tiểu Miên buồn rầu nói: “Bài hát này vốn dĩ là bài hát tôi thích nghe nhất, anh ấy trước kia cũng đã hát vài lần cho tôi nghe…”
“Tôi biết rồi!”
Kiều Minh Húc không để cô kịp nói xong, đã buồn rầu chen Vào một câu: “Sau này tôi cũng sẽ không hát nữa.”
Nói xong, trái tim anh vô cùng buồn bã, nặng nề, giống như bị một đám mây to nào đó chèn ép vậy, rất không thoải mái. Cũng không biết là bởi vì nhớ tới mẹ, hay là vì những lời này của Mạch Tiểu Miên.
“Thật xin lỗi…”
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy anh đen mặt trầm xuống, bèn liên tục xin lỗi.
“Ngủ đi!”
Kiều Minh Húc nói hai chữ này xong, liền xoay người quay lưng về phía cô, đối mặt với cửa sổ bên ngoài. Cũng không hề xoay lại nhìn Mạch Tiểu Miên lần nào nữa.
Mạch Tiểu Miên vẫn không ngủ được.
Tuy nhiên, lần này cô cũng không lăn lộn qua lại, mà yên lặng năm ngửa, hai mắt nhìn chăm chăm vào hoa văn trên trân nhà. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh cái chết thê thảm của Trình Đông Thành cùng bóng lưng trên đường phố ngày đó.
Rốt cuộc là dáng người giống anh ấy, hay là ảo giác của cô cơ chứ?
Suy nghĩ kỹ một lúc, cô lại nhớ tới Kiều Minh Húc, bèn nghiêng má nhìn về phía trên giường.
Người ở trên giường bọc chăn, sống lưng đưa về phía cô.
Cả người trong trạng thái co rúc, dáng vẻ hơi cứng ngắc cùng lạnh nhạt.
Cô nín thở, nghiêng đầu nghe tiếng hít thở của anh, phát hiện không phải tiếng thở đều đều khi ngủ. Mà tiết tấu ấy hình như có điểm không bình thường.
Anh rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì vậy?
Cô không đến nỗi tự mình đa tình cho rằng mình nhắc tới người yêu cũ sẽ làm anh ghen tuông các kiểu.
“Kiều Minh Húc.”
Cô nhẹ giọng gọi anh một tiếng.
Anh không trả lời.
“Tôi biết anh chưa ngủ, hay là chúng ta trò chuyện một lúc, được chứ?”