Cảm giác của Lâm Ngọc lúc này, giống như bị người ta dùng gậy đánh mạnh vào đầu vậy.
Cô ta thật sự có nằm mơ cũng không ngờ, nguyên nhân Kiều Minh Húc không chịu ngồi ăn cơm với cô ta, là vì muốn ở cùng một chỗ với Mạch Tiểu Miên, còn nói dối lừa gạt cô ta.
Hơn nữa còn bị bạn bè của cô ta nhìn thấy.
Điều này làm cho cô ta cảm thấy bản thân đã bị làm nhục một cách nghiêm trọng!
Cô ta thật sự không cam lòng!
Nghĩ tới đây, cô ta không kìm nén được nữa, mà đi thẳng về phía bọn họ, đứng trước mặt Kiều Minh Húc, trong đôi mắt hạnh ngập tràn bi thương cùng thống khổ nhìn anh.
Kiều Minh Húc thấy cô ta đột ngột xuất hiện, lập tức hơi nhíu mày lại.
“Ôi chao, là ai đây nhỉ? Hóa ra là tiểu thư Lâm Ngọc mà.
Đúng rồi, tiểu thư Lâm Ngọc à, cô có muốn ăn lòng già heo xào nghệ chung không?”
Kiều Mai Kim nhìn thấy cô ta, liền dùng giọng điệu khó nghe gắp một miếng lòng già heo lên, đưa tới trước mặt Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc chán ghét nhíu mày lại, nói: “Mai Kim, đừng làm rộn, chị không ăn thứ này. Chị có lời muốn nói với anh của em”
Nói xong, cô ta đưa tay kéo lấy cánh tay của Kiều Minh Húc, nói: “Minh Húc, anh đi ra đây với em, chúng ta nói chuyện một chút!”
Kiều Mai Kim lập tức kéo cánh tay còn lại của Kiều Minh Húc, nói: “Anh à, anh không thể đi cùng cô ta được, chị dâu vẫn còn ngồi ở đây cơ mà!” Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Ánh mắt Kiều Minh Húc có chút khẩn trương nhìn về phía Mạch Tiểu Miên.
Vẻ mặt của Mạch Tiểu Miên lúc này lại biểu hiện dáng vẻ nhàn nhạt, trông giống như một người ngoài cuộc đang xem kịch vậy. Hờ hững nhìn bọn họ, trong mắt không hề có chút gợn sóng.
Biểu cảm lạnh lùng của cô như loại chuyện này không hề liên quan đến mình vậy. Nó tựa như một tảng băng, trực tiếp cắt mạnh vào trái tim Kiều Minh Húc, để anh có cảm giác lành lạnh, có chút mất mát, thất vọng.
Hóa ra, cô thật sự không hề quan tâm đến anh một chút nào cả!
Kiều Minh Húc mang theo tâm trạng tức giận, buông tay Kiều Mai Kim ra, đứng dậy, kéo tay Lâm Ngọc, giọng điệu dịu dàng nói: “Được, Ngọc Ngọc, chúng ta nói chuyện nào.”
Lâm Ngọc nhìn thấy Kiều Minh Húc chịu đi cùng mình, bèn dùng ánh mắt của người thắng cuộc, khiêu khích liếc mắt nhìn Mạch Tiểu Miên đang ngồi bất động.
Mạch Tiểu Miên nhìn hai người bọn họ tay cầm tay, đi về phía tán cây lớn cách đó không xa.
Vẻ mặt trông vốn lạnh nhạt của cô từ từ biến mất.
Lúc này, trái tim cô, giống như đi vào trong sa mạc vậy, hoang vu một vùng trời…
Tay kia cầm đũa của cô hơi siết chặt lại.
Vì để che giấu cảm xúc bản thân, cô bèn đưa đũa lên, gắp một khối lòng già heo bỏ vào trong miệng, sau đó uống một hớp rượu.
“Chị dâu!”
Mặc dù cô đã cố gắng che giấu, nhưng Kiều Mai Kim vẫn nhìn ra cô không ổn, liền ân cần hỏi: “Có phải chị rất khó chịu không?”
“Khó chịu sao? Chị không có mà.”