Mạch Tiểu Miên còn nghỉ ngờ anh dân mình đi gặp Lâm Ngọc, sau đó sẽ thỏa thuận chuyện gì đó, nên kiên quyết từ chối.
“Thật sự không muốn gặp sao?”
Đôi mắt đen của Kiều Minh Húc mang theo sự thăm dò, nói: “Đừng hối hận đấy nhé!”
Nghe giọng điệu của anh, dáng vẻ không giống như là gặp Lâm Ngọc, vẻ mặt Mạch Tiểu Miên mới hơi dịu đi, cô nói: “Vậy anh nói thử xem, rốt cuộc là nhân vật lớn nào vậy!”
“Tạm thời giữ bí mật, chỉ cần đi cùng tôi thôi!”
Kiều Minh Húc vươn tay ra, rồi lại thu về, bước nhanh về phía trước.
Mạch Tiểu Miên suy nghĩ một chút, rồi cũng đuổi theo.
Hai người một trước một sau bước trên đường, ở trong mắt người ngoài nhìn vào, giống hệt như hai đứa trẻ đang giận hờn nhau vậy.
Trở lại bãi đậu xe, Kiều Minh Húc vẫn kéo mở cửa ghế sau xe ra, muốn để Mạch Tiểu Miên ngồi vào.
Nhưng thay vào đó, Mạch Tiểu Miên lại chạy đến ghế phụ, nhanh chóng kéo mở cửa ra, sau đó chui vào ngồi xuống.
Trước giờ cô vẫn luôn ngồi ở phía sau xe, cô phải ngồi ở ghế phụ để xem thử, rốt cuộc anh là vì sự an toàn của cô, hay là bởi vì để lại chỗ ngồi này cho Lâm Ngọc nữa.
“Đừng làm rộn, ngồi trở lại ghế sau đi!”
Kiều Minh Húc ra lệnh nói.
“Tôi muốn ngồi đây!”
Mạch Tiểu Miên cũng quả quyết!
“Ngồi lại!”
Kiều Minh Húc tiếp tục ra lệnh.
“Không!”
“Ngồi về saul”
Mạch Tiểu Miên đột nhiên cau mày, vươn tay đỡ trán anh, nói: “Đầu tôi rất choáng váng, ngồi ở phía sau xe sẽ chóng mặt nôn mửa. Tôi nôn ra thì anh cũng đừng hối hận đấy.”
“Chóng mặt sao?”
“Đúng.”
“Trước kia em ngồi trên xe cũng đâu thấy bị chóng mặt.”
Giọng điệu của Kiều Minh Húc hơi chậm lại.
“Lúc trước tôi không bị bệnh, chao ôi, thật là chóng mặt mà.
Ngồi phía sau không được thật đấy, tôi ngồi ở đây, có được không?”
Mạch Tiểu Miên thấy mình không thể chiếm ưu thế, liền giả bộ đáng thương để cầu xin Kiều Minh Húc.
Dù thế nào đi nữa, hôm nay dù thế nào cô cũng phải ngồi ở đây.
Kiều Minh Húc im lặng m ghế sau, rồi ngồi vào ghế lái, cuối cùng cũng đóng cửa Mạch Tiểu Miên nhìn thấy âm mưu nhỏ của mình được như ý, bèn cười trộm.
Kiều Minh Húc ngồi vào chỗ điều khiển, nhìn cô một cái, sau đó vươn tay kéo dây an toàn của cô, rồi bắt đầu chậm rãi lái xe.
“Đầu vẫn còn choáng váng sao?”
Anh vừa lái xe vừa hỏi.