"Cháu biết ạ. Hơn nữa cháu cũng không muốn nói dối ông, cháu đã nhận mười triệu của anh ấy, đây xem như một cuộc đổi chác để từ bỏ cuộc hôn nhân này."
Vì để cho đối phương càng tăng thêm cảm giác chán ghét đối với mình, không muốn cô kết hôn với Kiều Minh Húc nữa nên cô chỉ có thể tự mình đập vỡ hình tượng thôi.
"Ông biết, nó nói rồi."
Phản ứng của Kiều Thanh rất bình thản, nói tiếp: "Cho dù cháu nhận một trăm triệu cũng không quá phận."
"Ha ha"
Mạch Tiểu Miên cười: "Ông Kiều, ông muốn cháu kết hôn với cháu trai của ông là vì cháu ông giống vợ ông, là một bác sĩ pháp y sao? Ông phải biết rằng, suy nghĩ của ông không đại diện cho suy nghĩ của cháu trai đâu.""Không phải vì cháu là bác sĩ pháp y, mà là bởi vì bản thân cháu, ông tin tưởng cháu."
"Cảm ơn ông."
Được đối phương khẳng định như vậy, Mạch Tiểu Miên ít nhiều gì cũng có chút cảm động.
Nhưng chỉ là cảm động mà thôi, hôn nhân đại sự lại là chuyện khác, cô nói: "Ông Kiều, chuyện này cháu không muốn nhắc lại, hy vọng sau này ông sẽ không đến làm phiền cháu vì chuyện này nữa."
"Tiểu Miên, ông thật lòng hy vọng cháu có thể nghiêm túc suy xét."
"Vấn đề ở đây không phải là cháu có suy xét kỹ càng hay không, mà là cháu trai của ông căn bản không muốn kết hôn cùng cháu. Chúng cháu là người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Thật xin lỗi, cháu còn có việc, không thể nói chuyện với ông nữa. Cháu mong ông có thể từ bỏ ý định này, tạm biệt." Mạch Tiểu Miên cũng không để cho đối phương kịp lên tiếng nữa, không lịch sự cúp điện thoại.
Điện thoại vừa mới cúp, tiếng chuông lại vang lên. Cô còn tưởng rằng lại là Kiều Thanh, muốn trực tiếp ấn nút từ chối. Tuy nhiên khi nhìn thấy lại là Phùng Quang Hiển, cô bèn nhấc máy.
"Xin chào, cô Tiểu Miên của tôi ơi, bây giờ em đang bận gì vậy?"
Giọng nói vui vẻ của Phùng Quang Hiển truyền đến làm cho tâm tình của Mạch Tiểu Miên trở nên thoải mái hơn.
"Vừa mới tắm xong."
"Ôi ôi ôi, hình ảnh người đẹp trong bồn tắm, tôi muốn xem, nhanh bật video nào."
Phùng Quang Hiển khoa trương lên tiếng.
"Cút đi..."
"Đã lăn đi hai vòng rồi trở lại đây.""Ha ha..."
Mạch Tiểu Miên không khỏi bật cười, nụ cười này làm động đến vết thương trên môi do lần va chạm vừa rồi, cô nhịn không được "Ôi cha" một tiếng kêu đau.
"Sao vậy?"
Giọng điệu đùa giỡn ban đầu của Phùng Quang Hiển nhanh chóng chuyển thành lo lắng, anh ấy ân cần hỏi.
"Mới té lộn nhào một cái, mặt hướng xuống đất, làm đầu rồi cả mũi miệng đập mạnh với sàn, bởi thế vừa rồi cười lên làm tôi đau đớn ngay."
Mạch Tiểu Miên bất giác coi anh ấy như một người bạn thân thiết nhiều năm vậy, không hề giấu giếm chuyện gì cả.
"Sao lại bất cẩn như vậy hả? Có phải đã làm cho gương mặt xinh đẹp như hoa của em té thành đậu phụ nát rồi không?" Mặc dù giọng nói của Phùng Quang Hiển nghe có vẻ như đang cười nhạo, tuy nhiên Tiểu Miên vẫn có thể nghe được sự lo lắng trong đó. Cô nói: "Nếu vậy thì phải làm cho anh thất vọng rồi, mặt dù có chút thương tổn nhưng vẫn không ảnh hưởng đến gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành này đâu."
"Ói..."
Phùng Quang Hiển cố ý làm ra dáng vẻ nôn mửa, nói: "Tôi nói này cô Tiểu Miên, không phải cho cô vài màu sắc thì cô nhuộm đỏ thẫm luôn đâu đấy nhé. Dáng dấp của cô nhiều lắm cũng không thể làm ảnh hưởng đến diện mạo của thành phố này đâu. Còn cái gì mà hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành ấy à, còn kém xa lắm. Làm người có thể tự luyến, nhưng mà đừng tự luyến quá đáng như vậy. Bây giờ tôi ngay cả cơm ăn tối qua cũng sắp ói ra ngoài rồi đây này”.
"Cơm tối qua mà cũng có thể ói ra cho thấy dạ dày của anh bị mắc chứng khó tiêu nghiêm trọng rồi. Hãy đến gặp bác sĩ xem sao.""Đến gặp bác sĩ pháp y được không?"
"Có thể, trừ phi một ngày nào đó anh biến thành một xác chết nằm trước mặt tôi, tôi sẽ đích thân mổ bụng ra giúp anh, xem thử trong dạ dày của anh có vấn đề gì."