“Tối hôm qua xoa thuốc đặc trị của Phùng Quang Hiển cho, hôm nay chỉ còn cảm thấy hơi đau thôi, không có gì đáng ngại nữa.”
Mạch Tiểu Miên nói xong, còn đưa tay xoay một vòng.
Có lẽ động tác quá lớn, chạm đến vết thương, cô liền cau mày “ôi chao” một tiếng, đưa tay che chỗ bị thương lại.
Tiếng kêu này của cô, giống như sợi tơ kéo thật mạnh trái tim Kiều Minh Húc vậy…
“Làm sao rồi?”
Anh lo lắng khẩn trương hỏi.
“Không có gì, chỉ là cử động cánh tay quá mức, nên động đến vết thương thôi.”
“Người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt, đã biết rõ mình bị thương mà vẫn còn lộn xộn.”
Kiều Minh Húc gắt lên, sau đó xắn tay áo cô lên, nhìn vào trong, nhận thấy không có máu rỉ ra, mới cẩn thận đặt xuống.
“Xe của anh đâu?”
Mạch Tiểu Miên nhìn xung quanh, thấy xe của Kiều Minh Húc không có ở đây, mà chỉ có một chiếc Land Rover xa lạ.
“Đây chính là nó.”
Kiều Minh Húc mở cửa xe, để cô ngồi vào.
“Đổi xe mới sao?”
“Kính của chiếc xe đó bị hỏng, cần phải sửa chữa, cửa kính của chiếc xe này đều là kính chống đạn.”
Kiều Minh Húc đáp: “Chiếc Maserati đó của em, tôi cũng kêu người đã thay bằng kính chống đạn rồi.”
Mạch Tiểu Miên toát mồ hôi hột khi nhớ lại tên sát thủ mấy ngày trước.
Nếu như lúc đó cô không nhìn thấy, chắc chắn viên đạn kia đã bắn vào người Kiều Minh Húc.
Vừa nghĩ tới việc anh bị trúng đạn, trái tim Mạch Tiểu Miên đã có chút hoảng hốt cùng đau đớn, thậm chí cô còn nguyện ý đỡ đạn thay cho anh một lần nữa.
“Đã tìm ra được người nào muốn tấn công anh chưa?”
Mạch Tiểu Miên dò hỏi.
“Ừ, đã tra ra được, bắt được người luôn rồi.”
Kiều Minh Húc đáp.
Trên thực tế, anh còn chưa tìm ra tên sát thủ cùng kẻ đứng sau vụ tấn công này là ai, nhưng vì muốn Mạch Tiểu Miên yên tâm, bèn nói dối.
“Là ai làm vậy?”
“Chuyện này em không cần phải biết quá nhiều đâu.”
Kiều Minh Húc nhàn nhạt đáp lại.
“Được rồi.”
Thấy anh không muốn nói thêm chuyện này, Mạch Tiểu Miên cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ dặn dò nói: “Anh phải chú ý an toàn đấy!”
“Em đây là đang lo lắng cho tôi sao?”
“Nói nhảm!”