‘Từng nghĩ là cho dù mưa gió gì đều phải dựa vào một mình mình chống đỡ.
Lại không nghĩ tới, vậy mà lại có anh ấy ở đây!
“Được được được, việc này tôi sẽ giao cho tổ chức nghiêm túc xét xử, nhất định sẽ trả lại trong sạch cho pháp y Mạch”
Chủ nhiệm Hoàng vội vàng đáp.
“Vậy thì tốt, bây giờ tôi mang vợ tôi đi đây.”
Kiều Minh Húc nói xong, kéo Mạch Tiểu Miên đi.
Mạch Tiểu Miên đi theo.
Hai người lên xe.
“Cảm ơn”
Mạch Tiểu Miên cảm kích nói với anh.
“Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi, cảm ơn anh đã xuất hiện vào lúc tôi cần.”
“Em là vợ tôi, tôi không tin thì ai tin em? Em gặp chuyện, tôi không xuất hiện thì ai xuất hiện?”
Kiều Minh Húc quay đầu, giơ tay xoa tóc cô: “Tất cả đã có tôi, em yên tâm là được rồi.”
“ừ”
Mạch Tiểu Miên gật đầu, trong lòng xuất hiện sự yên tâm chưa từng có.
Cô lấy điện thoại ra muốn xem xem rốt cuộc lời đồn trên mạng là gì.
Kết quả, không hề tìm thấy tin tức liên quan đến mình.
“Không cần tìm nữa, vừa nấy khi tôi đi tìm em, đã cho người nhanh chóng xóa hết rồi, bây giờ không còn xuất hiện trên mạng nữa đâu.”
Kiều Minh Húc nói với cô: “Còn về Trương Hòa đó, đợi chút nữa là em có thể thấy cậu ta.”
“Tại sao?”
Mạch Tiểu Miên còn chưa hiểu ý của anh.
Kiều Minh Húc không trả lời mà tập trung lái xe.
Xe đến ngoại ô của thành phố A.
Chỉ thấy hai người đàn ông thân hình vạm vỡ kìm chặt cánh tay của một người.
Người đó chính là Trương Hòa.
Kiều Minh Húc và Mạch Tiểu Miên xuống xe.
Trương Hòa nhìn thấy Mạch Tiểu Miên, đầu gối khuyu xuống, hoảng hốt gọi: “Chị Mạch cứu em, xin lỗi, đều là lỗi của em, xin lỗi…”
Nghe lời buồn cười này lần nữa, Mạch Tiểu Miên đã không còn lòng trắc ẩn của hôm qua.
“Một người đàn ông có đầu gối không xương, tim cũng là không xương!”
Kiều Minh Húc vô cùng khinh miệt Trương Hòa – người khóc lóc đang quỳ dưới đất khóc lóc thảm thiết, hối hận không kịp.
Mạch Tiểu Miên không phát ra tiếng nào.