“Em xinh xắn đáng yêu như thế này, sao anh còn đẩy em ra chứ?”
Cô gái nhỏ vẻ mặt đầy cam chịu nói: “Bàn về mặt mũi thì em đẹp hơn chị ấy, về vóc dáng em cũng tốt hơn chị ấy, hơn nữa em còn trẻ nữa!”.
“Đúng vậy, chồng, chọn cô ấy đi!”
Mạch Tiểu Miên ở một bên vừa cười vừa quạt gió thôi lửa.
Cô đã nhìn thấy rất nhiều cô gái, nhưng thật sự chưa bao giờ gặp một cô gái nào cực phẩm như vậy.
Sắc mặt Kiều Minh Húc tối sầm lại, mắng: ‘Mạch Tiểu Miên, em đủ rồi đấy!”
“Đúng vậy, tôi chịu đủ sự ngược đãi của anh rồi, ngày nào anh cũng đánh tôi, mắng tôi. Hu hu, tôi muốn ly hôn, anh đi mà ngược đãi cô gái nhỏ đó đi. Cô ấy còn trẻ và khỏe, cô ấy có thể chịu đòn được. Tôi già rồi, nếu tiếp tục bị đánh nữa, tôi sẽ bị hủy hoại mất.”
Mạch Tiểu Miên cố ý giả bộ làm ra dáng vẻ một người vợ bị ngược đãi.
Cô gái kia vừa nghe thấy vậy, liền bị dọa sợ, lùi lại mấy bước, chủ động tránh xa Kiều Minh Húc, bất đắc dĩ hỏi Mạch Tiểu Miên: “Anh ta thật sự là một kẻ cuồng ngược đãi sao? Anh ấy đánh cô thường xuyên sao?”
“Đúng vậy, cánh tay của tôi bị anh ấy đánh gãy đấy. Hu hu, cô gái nhỏ à, cô tốt như vậy, thế thì mau kết hôn với anh ấy đi, như vậy tôi liền thoát khỏi bể khổ rồi.”
Mạch Tiểu Miên vừa nói, vừa chỉ vào cánh tay bị thương của mình.
Cô gái trẻ kia vừa nghe vậy, vội vàng xua tay nói: “Quên đi, vẫn để cho cô tiếp tục giấy dụa trong bể khổ này vậy. Tôi sẽ đi lấy người khác.”
Nói xong, cô ta lập tức bỏ trốn, nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.
“Ha ha…”
Mạch Tiểu Miên cười đến mức toàn thân đều run lên, nhưng không ngờ, động tác quá lớn, động đến vết thương, bèn ôi chao một tiếng, đau đến nước mắt chảy cả ra…
Kiều Minh Húc vội vàng nhấc cánh tay cô lên hỏi: ‘Lại đau sao?”
“Ừ, có chút.”
Mạch Tiểu Miên gật đầu, sau đó quay đầu về phía anh, cười trách móc nói: “Tôi nói này Kiều Minh Húc, có phải anh nên cảm ơn tôi không? Tôi đã giúp anh đuổi một cái đuôi phiền phức rồi đấy!”
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, khịt mũi nói: “Tôi cuồng ngược đãi bao giờ chứt”
“Ha ha, anh chính là một người cuồng ngược đãi cơ mà.”
Mạch Tiểu Miên cười lớn nói.
“Tôi ngược đãi em bao giờ cơ chứ?”
Kiều Minh Húc nhìn thấy vẻ mặt gian trá giảo hoạt của cô, hận không thể đưa tay ra trực tiếp bóp chết cô, bèn tức giận hỏi.
“Không phải là ngược đãi thân thể, mà là về tinh thần. Tôi đã bị ngược đãi vô số lần, ngược tâm, ngược phổi, ngược.
gan, ngược đạ dày, ngược trí tuệ…”
Mạch Tiểu Miên nói với vẻ buộc tội.
Kiều Minh Húc đầu đầy hắc tuyến, uất ức muốn trực tiếp vươn tay lên trời kêu trời đất.
“Ôi tự nhiên đói quá.”
Mạch Tiểu Miên sờ lên cái bụng đang réo lên ầm ï của mình, nói với vẻ mặt đầy đau khổ.