Lúc này Kiều Minh Húc lại bày ra trọn vẹn tư thế của một tổng tài bá đạo, không cho phép người nào được nghỉ ngờ cả.
Anh tiến vào phòng bếp.
Thím Trương đi vào theo, nói: đi, nếu có yêu cầu gì đặc rồi”
“Thiếu gia, cứ để đó cho tôi Cậu cứ sai bảo tôi là được.
“Thím Trương, không sao đâu, để tôi làm cho. Thím phụ trách giúp tôi rửa sạch sẽ nguyên liệu là được rồi.”
Kiều Minh Húc nói.
“Được rồi, thiếu gia à, cậu đúng là đối xử rất tốt với thiếu phu nhân.”
‘Thím Trương hỗ trợ rửa sạch tôm cá, sau đó đi ra ngoài.
Kiều Minh Húc ở trong phòng bếp bận rộn một hồi lâu, sau đó bưng một tô cháo nóng hổi ra ngoài, đặt trên bàn ăn, sau đó gọi Mạch Tiểu Miên tới ăn.
Mạch Tiểu Miên cũng không tiện di chuyển, đành phải ngồi xuống bàn ăn một lần nữa, cúi đầu ăn một miếng.
Mùi vị đúng là rất tốt, chăng qua là trạng thái cơ thể cô đang mệt, vị giác có lẽ đã xảy ra vấn đề. Căn bản không cảm thụ được nhiều sự tươi ngon, dù là cách nêm nếp đặc biệt của Kiều Minh Húc đi chăng nữa.
Tuy nhiên, cô cũng không muốn phụ ý tốt của anh, bèn khó khăn nuốt xuống, chân mày nhíu chặt lại.
“Ăn không ngon sao?”
Kiều Minh Húc nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong nháy mắt liền mất đi lòng tin với tài nấu nướng của mình.
“Không phải anh làm khó ăn, là do khẩu vị của tôi có vấn đề, cho dù thịt rồng ở trước mặt, đoán chừng tôi cũng không ăn được ra mùi vị gì.”
Mạch Tiểu Miên cười khổ nói.
“Ăn không ra mùi vị gì thì cũng phải ăn hết đấy.”
Kiều Minh Húc trông cô không có khẩu vị như vậy, thế nên cảm giác mình cũng không còn đói bụng nữa.
“Có thể chỉ ăn một nửa thôi không?”
“Không thể”
Kiều Minh Húc suy nghĩ một chút, rồi nói: “Em ăn hết chỗ này, tôi sẽ lập tức hoàn thành một tâm nguyện của em ngay.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Mạch Tiểu Miên cảm thấy vô cùng buồn cười.
Anh xem cô là trẻ con đấy à.
Tuy nhiên, cô vẫn có chút cảm động.
Ngoại trừ cha mẹ ra, trên đời này thật đúng là không có người nào quan tâm đến chuyện đói no của cô như vậy cả.
“Nói đi, tâm nguyện của em, sau đó ăn sạch bát cháo này nhé.”
Kiều Minh Húc dỗ dành nói.
Trong đầu Mạch Tiểu Miên đột nhiên nghĩ tới món lòng già xào nghệ mà Kiều Mai Kim đã từng nói, bèn bật thốt lên: “Đợi tôi khỏi bệnh rồi, có khẩu vị, anh cùng tôi đi ăn ở chợ đêm đi. Tôi ăn cái gì, anh cũng phải ăn cái đó. Bây giờ mong ước của tôi cũng chỉ có vậy mà thôi!”
“Chợ đêm sao?”