Trong ảnh là một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, so với Trịnh Thái Mai thì đẹp hơn nhiều, trong ngực là một đứa bé kháu khỉnh, đáng yêu.
Lông mày và đôi mắt của đứa bé rất giống với Minh Húc hiện tại, nhưng lúc đó nụ cười trong sáng ngây thơ, lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ xinh, đáng yêu đến mức cô chỉ muốn đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ trong ảnh một cái.
“Mẹ anh rất đẹp, anh cũng rất dễ thương.”
Mạch Tiểu Miên nói.
Ừ, tất nhiên mẹ tôi rất xinh đẹp, hiểu biết rộng lại lịch sự nhã nhặn, lúc đó bà được mệnh danh là người con gái xinh đẹp và tài hoa nhất thành phố A”
Khi Kiều Minh Húc nhắc đến mẹ, mặt anh đầy vẻ tự hào.
Mạnh Tiểu Miên nhìn tấm ảnh, nghĩ anh lúc đó vẫn còn trẻ con hồn nhiên, vậy mà phải chứng kiến cái chết thương tâm của mẹ mà lòng cô đau nhói, nước mắt liền không kìm được mà chảy xuống.
Nhìn thấy những giọt nước mắt đau lòng trên khuôn mặt cô, Kiều Minh Húc biết là vì anh, anh không kìm được mà trách: “Đúng là cô gái ngốc nghếch!”
Nói xong, anh lấy khăn tay ra lau nước mắt trên khóe mi cô.
Mạch Tiểu Nhiên không ngờ anh lại làm vậy, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn anh.
“Con vịt ngốc nghếch!”
Ngón tay của Kiều Minh Húc cong lên, búng vào trán cô: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi không chịu nổi đâu.”
“Âm Mạch Tiểu Nhiên vội vàng cúi đầu.
“Được rồi, đừng buồn nữa, vào phòng tôi đi.”
Lúc này, Kiều Minh Húc không biết phải nói gì để bầu không khí bớt căng thẳng, đành đứng dậy bước vào phòng.
Mạch Tiểu Nhiên đi theo vào.
Phòng ngủ vẫn được trang trí theo phong cách cổ xưa, chiếc giường lớn giữa phòng cũng là kiểu truyền thống, làm bằng gỗ sưa, chăn gấm màu vàng, thực sự rất lộng lãy, sang trọng.
Tuy nhiên chiếc giường không lớn, chỉ một mét năm.
“Tối nay chúng ta sẽ ngủ ở đây. Nhưng em không thể ngủ trên đất được.”
Sàn phòng ngủ không phải sàn gỗ mà là đá cẩm thạch trắng, cộng thêm hơi lạnh từ đất, ngủ trên sàn rất dễ bị cảm lạnh.
“Tôi có thể ngủ ở băng ghế bên ngoài.”
Mạch Tiểu Nhiên rất tự giác nói.
“Không được.”
Kiều Minh Húc lắc đầu: “Bên ngoài gió lạnh, con bé Mai Kim tính hóng hớt, nhất định sẽ tới nhìn trộm chúng ta. Nếu như phát hiện một người ngủ trên giường, một người ngủ trên ghế, chúng ta nhất định sẽ bị ông nội khiển trách.”
“Chuyện này…”
Mạch Tiểu Nhiên nhìn chiếc giường nhỏ, hơi do dự, nếu như hai người chen chúc nằm lên đó, chẳng phải sẽ rất chật sao?