Mục lục
Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than - Mạch Tiểu Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu nói anh không thương cô ta thì không phải. Mười năm qua, anh chỉ cùng một mình người phụ nữ là cô ta lui tới, đối với những người phụ nữ khác luôn giữ một khoảng cách nhất định.


Ánh mắt của anh, sự ôn nhu của anh, đều chỉ dành cho một người.



Nguyên do chắc hẳn là do nhà anh dạy quá nghiêm, trên phương diện trai gái tư tưởng quá mức bảo tủ.


Trước kia, cô ta còn có thể chờ đợi.


Nhưng tình huống bây giờ không giống như vậy.


Anh đã cùng một người phụ nữ khác ở bên cạnh, sớm chiều chung sống.


Cô nhất định phải tiến thêm một bước, để mình trở thành người của anh.




Lấy sự hiểu biết của cô ta với anh, nếu như để bản thân thành người của anh, anh chắc chắn sẽ không thể không chịu trách nhiệm.


Kiều Minh Húc tới.


Đúng như Lâm Ngọc mong muốn.


Anh còn chưa đi vào cửa, đã nhìn thấy Lâm Ngọc ngồi trên chiếc chiếu thời Đường, dáng vẻ ưu nhã, mặt mũi quyến rũ, ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên gương mặt. Trông giống hệt như một bức tranh sơn dầu vậy.


Đẹp!


Anh cất bước đi vào.


Lâm Ngọc đã sớm biết anh tới, nhưng vì làm bộ giả vờ mình đang nghiêm túc đọc sách, nên cũng không ngẩng đầu.


Kiều Minh Húc ngồi đối diện với cô, thấp giọng gọi một tiếng: "Ngọc Ngọc.."


Lâm Ngọc đặt quyển sách xuống, ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh, giọng điệu nhu mì, nói: "Minh Húc, anh tới rồi sao?"


Kiều Minh Húc nhìn cuốn sách cô ta đọc, hỏi: "Đang xem gì mà nhập tâm vậy?"


"Tiểu Vương Tử."


Lâm Ngọc lật bìa sách lại cho anh nhìn, dùng giọng điệu thương cảm nói: "Tiểu Vương Tử rời khỏi hoa hồng của cậu ấy, đi sang những tinh cầu khác. Nhìn thấy rất nhiều bông hoa xinh đẹp khác, cuối cùng mới phát hiện ra, hoa hồng mới là thứ cậu ấy thích nhất. Có lẽ cậu ấy sẽ trở về lại..."


Nói xong, trong mắt cô ta hiện lên ưu thương long lanh, nói: "Minh Húc, em sẽ là đóa hoa hồng kia của anh sao?"


(0


Trong lòng Kiều Minh Húc mềm nhũn, tránh ánh mắt của cô ta, nói: "Anh cũng không phải là Tiểu Vương Tử."


"Anh chính là Tiểu Vương Tử của em."


Lâm Ngọc đưa tay bắt lấy lòng bàn tay đang đặt trên bàn kia của anh.


Kiều Minh Húc theo phản xạ có điều kiện hơi rụt lại.


Động tác nhỏ này, bị Lâm Ngọc nhạy cảm phát hiện ra.


Lòng cô ta chợt lạnh lẽo như băng....


Trước kia, Kiều Minh Húc sẽ không bao giờ né tránh khi cô ta kéo tay anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK