Có lẽ, những việc anh làm, cũng chỉ là vì thực hiện hiệp ước mà thôi.
Kiều Minh Húc nhìn thấy cô không nói gì thêm, cũng chỉ chuyên tâm lái xe.
Trước khi mặt trời lặn, hai người thuận lợi trở về nhà họ Kiều.
Người nhà họ Kiều lại ấm áp hỏi thăm bọn họ, đủ loại náo nhiệt. Mọi người chung đụng với nhau tương đối thoải mái.
Hai người ở nhà sau khi ăn cơm tối xong, lại tiếp tục trở về nhà nghỉ dưỡng bên bờ biển.
"Tối nay chín giờ tôi còn có hẹn, em tắm trước đi, sau đó tôi sẽ đi ra ngoài."
Kiều Minh Húc nhớ đến cuộc hẹn với Lâm Ngọc, rồi lười biếng ngồi trên ghế sô pha nói với Mạch Tiểu Miên.
"Được."
Mạch Tiểu Miên cũng không hỏi anh có hẹn cùng ai, chỉ cho rằng anh có công việc cần bàn.
Kiều Minh Húc ôm cô lên lầu, giúp cô đặt quần áo mới trong phòng tắm, dùng bao ni lông bọc chân cô lại, sau đó để cô đi vào nhà tắm.
"Tôi đi tắm, còn anh ở đâu?"
Mạch Tiểu Miên nhớ lại tối quan anh đứng ở ngoài cửa phòng tắm nghe cô tắm, cũng cảm thấy có hơi khô nóng.
"Tôi đợi ở cửa, tránh cho em xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà tôi không biết."
Kiều Minh Húc tự nhiên trả lời nói.
"Không muốn!"
Mạch Tiểu Miên đỏ mặt lên, nói: "Tôi không sao cả, anh cứ bận việc của mình đi."
"Không được, tôi không yên tâm về tính tình hấp tấp của em."
Kiều Minh Húc lắc đầu nói.
"Anh đứng ở cửa, tôi tắm sẽ không được tự nhiên."
Mạch Tiểu Miên nói xong lời này, cảm giác bên tai mình nóng lên, dáng vẻ cực kỳ mất tự nhiên.
"Đóng cửa lại, tôi cũng không thấy được em tắm, không có gì bất tiện cả."
Kiều Minh Húc nói xong, cũng không cho cô giải thích gì thêm, đẩy cô vào bên trong phòng tắm, sau đó đóng cửa lại.
Mạch Tiểu Miên bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô bèn dè dặt cởi quần áo xuống, gót chân chạm đất, bắt đầu tắm rửa.
Lo lắng Kiều Minh Húc ở bên ngoài nghe thấy nhiều động tĩnh, cô cũng không dám làm ra động tác gì lớn. Gội đầu, kì cọ người đều rón rén, hơn nữa động tác rất nhanh, chưa đến mười phút đã giải quyết xong toàn bộ. Mặc quần áo xong sau đó ngồi xe lăn mở cửa đi ra ngoài.
"Nhanh như vậy à?"
Kiều Minh Húc có hơi kinh ngạc nhìn cô.
"Ừ."
Mạch Tiểu Miên vì che giấu sự ngại ngùng của mình, bèn cúi đầu giả vờ dùng khăn lông lau tóc.
"Để tôi làm cho."
Kiều Minh Húc cầm lấy khăn, bắt đầu giúp cô lau tóc.
Được anh lau tóc, Mạch Tiểu Miên có cảm giác đầu mình giống như bị điện giật vậy, tê dại, đáy lòng rạo rực những rung động...
Sau khi đã lau xong xuôi, Kiều Minh Húc liền cầm máy sấy lên giúp cô thổi tóc.
Vì để tránh bị kịch lần trước lại xảy ra, lần này anh liền khá cẩn thận. Hơn nữa vừa thổi, vừa dùng ngón tay nghịch tóc cô, để tóc có thể nhanh khô hơn...
Cũng không biết là do máy sấy thổi quá nóng, hay là vì điều gì khác. Cô ngửi được mùi gỗ tùng nhàn nhạt trên người anh, Mạch Tiểu Miên cảm giác rất nóng, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên...
Sau khi sấy tóc xong, Kiều Minh Húc mới phát hiện mặt cô đỏ giống như quả cà chua chín, xinh đẹp đến say lòng người, khiến tâm tình anh hơi hoảng hốt. Ánh mắt lại không tự chủ được chăm chú nhìn vào đôi môi đỏ bừng mềm mại của cô.
Đáng chết, lại cảm thấy miệng lưỡi đắng khô rồi. Anh nuốt nước bọt, sau đó nhanh chóng dời mắt đi. Thả máy sấu xuống, khom người giúp cô cởi bọc ni lông ra, ném vào thùng rác.
"Nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy loạn. Tôi đi đây."
Kiều Minh Húc thấy cũng không còn nhiều thời gian lắm, bèn nói với cô.
Mạch Tiểu Miên đáp một tiếng, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm: Cô là con nít sao?
Kiều Minh Húc thay một bộ âu phục đi ra, nhìn Tiểu Miên đang ngồi trên giường anh đọc sách, sau đó cầm túi, lái xe ra ngoài gặp Lâm Ngọc.