“Pháp y Mạch, mọi người đều biết cảnh sát Lâm thích cô, anh ta đang theo đuổi cô. Nhất định là vì bảo vệ cô mà anh †a đã không nói thật.”
“Chủ nhiệm Hoàng, ông có thể sỉ nhục tôi, nhưng xin ông đừng sỉ nhục một cảnh sát trẻ chính trực như vậy!”
Thấy chủ nhiệm Hoàng đã nói rõ ràng như vậy, Mạch Tiểu Miên thật sự không còn cách nào để kiềm chế sự phần nộ của cô nữa.
“Được rồi, tôi sẽ báo cho đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, để cảnh sát Lâm đến hỗ trợ điều tra.”
Hoàng chủ nhiệm cầm bản báo cáo và bản ghi âm trong tay, giọng nói tỏ vẻ giải quyết việc chung: “Tôi cũng thật lòng hy vọng pháp y Mạch cũng không phạm phải sai lầm, nếu không thì thật sự rất đáng tiếc.”
Lúc này, điện thoại của Mạch Tiểu Miên reo lên, là cuộc gọi của Kiều Minh Húc.
Cô vốn dĩ không có tâm trạng nghe điện thoại, nhưng nhìn nghe thấy tiếng chuông gấp gáp cũng bắt máy hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tiểu Miên, em xảy ra chuyện à?”
“Ơ? Sao anh biết?”
Mạch Tiểu Miên hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao chuyện này lại truyền tới tai của Kiều Minh Húc nhanh đến vậy.
“Lời đồn đã bắt đầu xuất hiện trên mạng, còn có ghi âm của em nữa”
“Anh có nghĩ là tôi sẽ làm như vậy không?”
Trái tim của Mạch Tiểu Miên như bị gai đâm hỏi anh.
“Sẽ không! Tuy rằng giọng trong đoạn ghi âm đó nghe rất giống em, nhưng tôi tin, tuyệt đối không phải là em! Tôi từng cho em một ngàn vạn tệ, em cũng không cần, làm sao.
có thể vì ba mươi vạn tệ nhỏ nhoi đó mà vi phạm đạo đức nghề nghiệp chứ? Đây tuyệt đối là bị hãm hại!”
Kiều Minh Húc vô cùng kiên định nói.
Nghe thấy anh nói tin mình, cảm giác nhoi nhói trong lòng Mạch Tiểu Miên được an ủi một chút.
“Bây giờ tôi đang ở trước cửa đơn vị của em, nói tôi biết, phòng làm việc của em ở đâu.”
Kiều Minh Húc hỏi.
“Hả, anh đến rồi à?”
Mạch Tiểu Miên ngạc nhiên.
“Vợ xảy ra chuyện thì đương nhiên chồng phải xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ! Nếu không, tôi sợ lại bị tên nhóc Phùng Quang Hiển cướp mất giải đầu!
Kiều Minh Húc nói.
Mạch Tiểu Miên cảm động, nói vị trí của mình đang ở cho anh nghe.
Chưa đến năm phút, bóng dáng cường tráng của Kiều Minh Húc đã xuất hiện trước cửa.
Giây phút nhìn thấy anh xuất hiện trước cửa, Mạch Tiểu Miên cảm giác như trên người anh phát ra ánh sáng vậy, trong phút chốc những ấm ức trong lòng như những đám mây mù xua tan gặp được ánh sáng.
Chủ nhiệm Hoàng vừa nhìn thấy Kiều Minh Húc đến, cũng vội vàng tiến về phía trước bắt tay chào hỏi.
Vốn dĩ Kiều Minh Húc rất ghét bắt tay người khác, nhưng vì những ngày tháng sau này của Mạch Tiểu Miên trôi qua tốt một chút, anh vẫn giơ tay ra bắt nhẹ một cái, sau đó nhanh chóng rút về.