“Tôi có thể không cần chăm sóc em, nhưng nếu không quan tâm, tôi thật sự sợ hợp đồng ba năm của chúng ta còn chưa hết, em đã đem bản thân té chết mất rồi.”
“Như vậy đối với anh lại lời to đấy chứ, anh sẽ không cần trả tiền hợp đồng cho tôi, có thể mau đưa Ngọc Ngọc của em rước về nhà.”
Lúc Mạch Tiểu Miên nói tới Lâm Ngọc, trong lòng cô chợt nổi lên một trận ghen tuông.
Tay của Kiều Minh Húc đang đặt trên chân cô hơi khựng lại, sau đó tiếp tục cúi đầu bôi thuốc, không nói thêm gì nữa.
Sau khi bôi thuốc xong, anh lại dùng băng gạc buộc lại, sau đó khom người ôm cô lên lầu, đặt trên sàn nhà đã lót nệm.
“Anh không ngủ sao?”
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy dáng vẻ muốn đi ra ngoài của anh, vội vàng hỏi.
“Không buồn ngủ, tạm thời không muốn ngủ, tôi đi ra ngoài hít một chút gió biển. Em ngủ trước đi, không cần quan tâm đến tôi: Kiều Minh Húc nhìn cô nói.
“Được, vậy tôi đợi anh trở về rồi ngủ tiếp.”
Mạch Tiểu Miên mượn ánh đèn trong phòng, cầm sách lên, bắt đầu đọc.
Kiều Minh Húc nhìn cô chăm chú, sau đó đi ra khỏi phòng, bước xuống lầu, đi ra bên ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa, Mạch Tiểu Miên lập tức nhanh chóng để sách sang một bên, leo đến bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Bầu trời tối đen như mực, bóng dáng Kiều Minh Húc đang chậm rãi bước đi trên bờ cát, trông có mấy phần tịch mịch cô đơn.
Đôi mắt Mạch Tiểu Miên đau xót, nước mắt tuôn trào nơi hốc mắt.
Trước đây khi còn chưa biết người đàn ông này, anh giống hệt như những vì sao trên trời kia vậy. Lạnh lùng, hoàn mỹ, xa không với tới nổi.
Sau khi chân chính tiếp xúc với anh, phát hiện bên dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng kia là một trái tim dịu dàng.
Lại nhớ đến dáng vẻ đau đớn vì bị bệnh vừa rồi của anh, trái tim cô cũng co quắp theo.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm pháp y của cô, hình như chứng bệnh Động kinh phong của anh không phải là về vấn đề sinh lý, mà có lẽ phần lớn là từ tinh thần bị kích thích dẫn đến.
Chẳng lẽ là bởi vì anh tận mắt nhìn thấy cái chết của mẹ mình sao?
Cô còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên nhìn thấy anh từng bước đi vào trong biển, giống như Đường Đình Đình ngày đó vậy.
Trái tim cô như rơi xuống.
Không phải là anh muốn đi tìm cái chết đấy chứ?
Mạch Tiểu Miên gấp đến độ muốn nhảy từ bệ cửa sổ xuống để kéo anh lên.
Nhưng sau đó, cô lại nhìn thấy anh dùng tư thế bơi lội, chui vào trong nước biển, di chuyển trong đó…
Nhìn thấy anh tự do vui chơi thoải mái như vậy, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Rồi chợt cười một tiếng, đưa tay xoa xoa khóe mắt mình…
‘Tâm mắt của cô vẫn luôn đi theo bóng dáng anh, bơi từ chỗ sâu đến chỗ cạn. Cho tới khi anh từ trong nước ướt nhẹp đi ra, rồi quay trở về nhà.