Mạch Tiểu Miên bất mãn bĩu môi, nói: “Em đã rất yêu anh rồi, có phải anh còn muốn tình yêu của nhiều cô gái khác nữa không? Vậy thì em không thương anh nữa, anh xấu tính như vậy, thế thì cứ để nhiều cô gái khác yêu đi, hừ!”
“Không đâu, anh muốn một mình Mạch Tiểu Miên yêu mà thôi!”
Trình Đông Thành vội vàng kéo tay cô lại, nói.
Lúc này, cúc áo sơ mi của anh ấy chợt bị bung ra, khiến bả vai bị lộ ra ngoài.
Dưới ánh sáng mặt trời, chàng thiếu niên trông trắng lóa.
Mạch Tiểu Miên lúc này có chút ghen tị cùng thẹn thùng, bèn cúi đầu xuống, cắn mạnh vào bả vai anh ấy một cái.
Dấu răng rõ, từ đấy về sau, như một vết sẹo không thể xóa nhòa, vẫn còn trên bả vai Trình Đông Thành…
Tuy nhiên, bây giờ bả vai của người đàn ông này đã bị tổn thương quá nhiều, nên cô không có cách nào tìm được dấu răng trên đó nữa. Cũng không biết là có, hay là không có.
Mạch Tiểu Miên cực kỳ khổ sở nhìn anh ấy.
Cô hy vọng anh ấy chính là Trình Đông Thành!
Hy vọng người đã chết ở Mỹ kia không phải Trình Đông Thành!
Nhưng mà, người trước mắt này lại nói anh ta là Trình Tây Thành!
Mà cô, lại không có cách nào phân biệt thật giả được cả!
Kiều Minh Húc nhìn vẻ mặt buồn bã của cô mà trái tim bị một bàn tay to nào đó nắm thật chặt, vô cùng khổ sở.
Anh không nhịn được mà ôm cô vào lòng.
Mạch Tiểu Miên lúc này đã buồn đến mức ngã vào trong vòng tay anh, không nhúc nhích.
Giờ phút này, cô cần một vòng tay ấm áp như vậy để vỗ về an ủi.
Trình Đông Thành nhìn hai người bọn họ thật sâu, sau đó nói: “Anh Kiều, chị Kiều, tôi có thể rời khỏi đây bây giờ chưa?”
Kiều Minh Húc khoát tay.
Trình Đông Thành rời khỏi phòng bệnh.
Mạch Tiểu Miên tuy rằng nằm trong ngực Kiều Minh Húc, không nhìn gì cả, nhưng lỗ tai lại vểnh lên, nghe tiếng bước chân nặng nề của Trình Đông Thành càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất.
Nước mắt nhanh chóng trào ra, làm ướt cả ngực áo Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc đau lòng vuốt tóc cô…
Nhưng rồi, Mạch Tiểu Miên lại làm một động tác khiến tim anh thiếu chút nữa tan vỡ.
Mạch Tiểu Miên vốn trước đó đã bị cảm lạnh sổ mũi, bây giờ cô khóc, nước mũi càng chảy ra nhiều hơn.
Lúc này cô đang chìm đắm trong khổ sở cực độ, vì vậy, hồn nhiên không cảm giác mà vừa khóc, vừa dùng áo sơ mi của Kiều Minh Húc lau nước mũi.