Trong cuộc cãi vã này, nếu phụ nữ không cấu xé chẳng hề nể nang thì sẽ không cách gì cãi thắng được đàn ông. Cô đành lườm nguýt anh một cái, cuộn mình trong chiếc chăn bông và co quắp ngủ ở cuối giường để tránh phải nằm quá gần với anh.
Kiều Minh Húc vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô, cũng không nói thêm gì nữa, im lặng kéo chăn nhắm mắt lại.
Nhưng mà đầu óc chết tiệt này giống như đang chiếu phim, không ngừng hiện ra cảnh xuân vừa nãy Mạch Tiểu Miên vô ý để lộ, khiến anh ngứa ngáy khó chịu, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Về phần Mạch Tiểu Miên, là đầu sỏ gây tội lại nhanh chóng ngủ say sưa.
Chăn mềm ôm lấy cổ của cô, mà cô thì cuộn mình lại, nhìn rất giống một con mèo, vừa dễ thương vừa đáng yêu.
Cô gái đáng ghét này!
Kiều Minh Húc mắng yêu một câu, sau đó cố gắng chìm vào giấc ngủ…
Ngày hôm sau.
Mạch Tiểu Miên mở mắt, phát hiện một sự thật rất đáng SỢ.
Không biết từ bao giờ mà cái chân dài của đã đạp chiếc chăn sang chỗ khác rồi gác lên người Kiều Minh Húc.
Mà tay của anh, lại đặt trên chân của cô…
Đây là tình huống gì?
Cô căng thẳng, cẩn thận, muốn lặng lẽ rút chân lại.
Cuối cùng cô vừa động Kiều Minh Húc đã tỉnh lại.
Anh cũng trợn mắt há mồm nhì tình hình trước mặt, vội vàng hất cái chân của Mạch Tiểu Miên trên người xuống, bật người ngồi dậy, không vui quát lớn: “Mạch Tiểu Miên, em có buồn nôn hay không?”
“Tôi buồn nôn cái gì?”
Mạch Tiểu Miên rút chân vào lại trong chăn, trợn mắt nói: “Tôi không cố ý. Chẳng phải anh còn dùng tay gác lên chân của tôi hay sao? Nếu nói buồn nôn, thì anh càng buồn nôn hơn đấy?”
Mặt Kiều Minh Húc tối lại, nhìn nhìn tay mình, nhíu mày hỏi: “Tối hôm qua em rửa chân chưa?”
“Ha ha, không rửa. Anh cũng biết, vết thương trên chân của tôi còn chưa lành hẳn, không nên rửa nhiều.”
Mạch Tiểu Miên cố ý cười xấu xa nói.
Kiều Minh Húc ghét đến mức run tay: “Thật sự không chịu được cô gái bẩn thỉu như em mà, nhanh rời giường, chuẩn bị làm bữa ăn sáng!”
“Chịu không được cũng phải chịu, ha ha.”
Nhìn thấy hoàng tử mắc bệnh sạch sẽ ngạc nhiên đến như vậy, Mạch Tiểu Miên rất muốn cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng mà cô cũng không dám dậy muộn.
Bây giờ cô là con dâu của nhà họ Kiều, không thể giống như đang ở trong thế giới hai người thích nằm thì nằm không chịu dậy.
Nhà họ Kiều quan trọng lễ tiết truyền thống, cô cũng không thể để bọn họ thất vọng.
Thế nên cô cũng vén chăn lên.
Kết quả lại xảy ra chuyện.