Hoàng Gia Hưng tiếp tục dây dưa.
Mạch Tiểu Miên tiến lên, nói: “Đồng Đồng, sao em còn chưa đi học?”
“Chị Tiểu Miên!”
Mạch Đồng Đồng nhìn thấy cô, trên mặt hơi lướt qua chút dáng vẻ bối rối, vội vàng lớn tiếng kêu lên, sau đó nói với Hoàng Gia Hưng: “Chị tôi tới rồi, cậu mau cút đi cho tôi.”
Kết quả, Hoàng Gia Hưng kia chẳng những không đi, mà ngược lại còn tiến lên phía trước, nở nụ cười tỏa nắng chào cô: “Chị ơi, chào chị, em tên là Hoàng Gia Hưng, bạn cùng trường với Đồng Đồng, năm nay học sơ trung ạ!”
“Chào em!”
Mạch Tiểu Miên nhìn Hoàng Gia Hưng, trong lòng có chút cảm thán.
Hoàng Gia Hưng cùng với Trình Đông Thành trước kia có vài phần tương tự nhau, có mái tóc mềm mại, gương mặt đẹp trai tỏa nắng, đôi mắt kiên nghị, nụ cười rạng rỡ trong trẻo.
Vừa nghĩ đến Trịnh Đông Thành, trong lòng cô lại mơ hồ không thoải mái.
Trình Đông Thành muốn cô quên đi anh, cô cũng muốn quên anh ấy.
Nhưng mà, toàn bộ thời thanh xuân tươi đẹp nhất của cô đều tràn ngập bóng dáng anh ấy, làm sao cô có thể dễ dàng quên đi như vậy chứ?
Tất nhiên, tình cảm của cô dành cho anh, cũng không còn mãnh liệt như trước nữa.
Nhưng mà, tạm thời vẫn chưa thể dứt bỏ mà thôi.
“Chị…”
Mạch Đồng Đồng lo lắng sẽ bị Mạch Tiểu Miên trách cứ, vội vàng thanh minh nói: “Chúng em chỉ là bạn cùng lớp, không có gì hơn cả.”
“Ừ, chị biết mà. Bây giờ các em mới học sơ trung thôi, học tập thật tốt mới là chuyện cần quan tâm.”
Mạch Tiểu Miên nghiêm túc nói với Hoàng Gia Hưng: “Nếu em thực sự thích Đồng Đồng nhà chúng ta, thì phải cố gắng học tập, đến khi nào có năng lực, lúc đó hẵng tới tìm cô ấy.”
“Chị ơi, em rất thích Đồng Đồng, em sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, sau đó nhất định sẽ trở thành một người đàn ông thật xuất sắc.”
Giọng điệu của Hoàng Gia Hưng tràn đầy tự tin của một người trẻ tuổi, giống hệt như Trình Đông Thành trước kia vậy.
Năm đó, Trình Đông Thành cũng từng đảm bảo với cô như vậy.
“Ừ, rất tốt. Tuy nhiên, thích, không nhất định phải quấy rầy người kia, mà là biết bảo vệ. Bây giờ nếu em hành động hấp tấp, quấy nhiễu bước tiến của Đồng Đồng, em cảm thấy đây có thật sự là thích không? Chỉ là một loại chiếm hữu làm của riêng mà thôi.”
Mạch Tiểu Miên nhìn cậu ta nói.
Cô lại nhớ đến những bức thư đó của Trình Đông Thành.
Mặc dù anh ấy nói rằng anh ấy không còn yêu mình nữa, nhưng lại thành tâm chúc phúc cho cô.